Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 92: Mục tiêu Liệt Tín, Liệt Tín chết (1)

Chương 92: Mục tiêu Liệt Tín, Liệt Tín chết (1)Chương 92: Mục tiêu Liệt Tín, Liệt Tín chết (1)
 
 Chương 92: Mục tiêu Liệt Tín, Liệt Tín chết (1)
 
 Ở cổng lớn Khánh Thành.
 
 Có một chiếc xe ngựa lớn đang chạy ra từ trong thành.
 
 Người đánh xe là một nông phu, không có một chút võ công.
 
 Nhưng lúc chiếc xe ngựa này đi ngang qua thì một gã khất cái ngồi xổm ở cửa thành lặng lẽ rời đi.
 
 Trong bóng tối, một con chim bay ra khỏi tay hắn ta.
 
 Sau đó hắn nhanh chóng rời đi.
 
 Sau khi tên khất cái rời đi thì một nam tử mặc trang phục Bắc Trấn Phủ T¡ xuất hiện nhìn con chim bay đi rồi lặng yên rút lui.
 
 Đi hướng về hướng xe ngựa vừa qua. ...
 
 Bên trong xe ngựa lớn là Nhạc lão cùng Diêm Thuật, hai người ngồi ngay ngắn.
 
 Đột nhiên một tiếng chim trong trẻo vang lên bên ngoài xe ngựa.
 
 Khi tiếng chim biến mất, Diêm Thuật mở miệng nói:
 
 "Nhạc lão, xem ra chúng ta thật sự bị người ta theo dõi."
 
 "Tin tức của Kim Phong Tế Vũ Lâu, thật sự rất chuẩn."
 
 Trước đó Diêm Thuật vẫn không tin manh mối mà Kim Phong Vũ Lâu tra ra.
 
 Bây giờ đã tin tưởng.
 
 Tiếng chim hót vừa rồi chính là một loại phương thức truyền tải tin tức đặc thù của Bắc Trấn Phủ Ti bọn họ.
 
 "Về sau chúng ta nên liên lạc với Kim Phong Tế Vũ Lâu nhiều hơn, đối với thiếu gia mà nói, có lẽ bọn họ sẽ trở thành trợ lực."
 
 Nhạc lão nói.
 
 Diêm Thuật và Liệt Tín không cùng nhau di tới Tân Thúy Sơn.
 
 Mà chia thành hai đợt.
 
 Tại thời điểm này.
 
 Trong một trang viên bên ngoài Khánh thành.
 
 Có ba bóng người đang đứng trong sân.
 
 Lục Pháp Vương của Hàn Nguyệt giáo, Tử Hàn Nguyệt, còn có nam tử áo đen ôm trường kiếm.
 
 Một con chim từ không trung bay xuống đậu trên cổ tay Tử Hàn Nguyệt.
 
 Mảnh giấy nhỏ trong ống tre buộc ở chân nó được mở ra.
 
 "Pháp Vương, Diêm Thuật đã khởi hành đi Tân Thúy Sơn, hiện tại chỉ có Liệt Tín ở Khánh Thành."
 
 Tử Hàn Nguyệt nói.
 
 "Liệt Tín muốn câu cá sao? Vậy thì ta sẽ tự mình đến chém hắn."
 
 "Các ngươi đi Tần Thúy Sơn đoạt Huyết Ma Hoa, sau khi đoạt được Huyết Ma Hoa lập tức rời đi."
 
 Lục Pháp Vương mở miệng nói.
 
 "Được!"
 
 Tử Hàn Nguyệt gật đầu.
 
 Tuy rằng Liệt Tín là cao thủ của Lĩnh Nam Bắc Trấn Phủ Ti nhưng cũng không đối thủ của hắn.
 
 Khi mấy người Tô Thần cho rằng đối phương sẽ ra tay ở Tần Thúy Sơn thì người ta lại ra tay trong thành.
 
 Ba người tách ra, lão giả đi vào trong thành.
 
 Tử Hàn Nguyệt đi Tân Thúy sơn.
 
 Vào buổi trưa.
 
 Có một chiếc xe ngựa dừng lại trước tiểu viện Diêm Thuật cư trú.
 
 Đột nhiên con ngựa hí lên một, bất an tung vó.
 
 Đại hán đánh xe lập tức siết chặt dây cương.
 
 Nhưng giờ phút này có một bóng dáng xuất hiện đối diện hắn, nhìn thấy bóng người này sắc mặt đại hán biến đổi, muốn phát ra thanh âm gì đó.
 
 Bóng người như bóng ma hóa thành tàn ảnh lướt nhanh về phía hắn.
 
 Khi đối phương xuất hiện rõ lần nữa thì đã giơ một ngón tay đâm vào trong cổ hắn.
 
 Sau đó bàn tay còn lại đặt lên lưng ngựa.
 
 Con ngựa ngã quy xuống mặt đất, trong miệng phun ra bọt trắng, thở phì phò phì phò.
 
 Ngón tay rút ra khỏi cổ họng của đại hán.
 
 Đại hán vội vàng dùng hai tay che cổ họng, muốn ngăn cản máu phun ra.
 
 Nhưng lại không thể, ánh mắt tràn day sự không cam lòng mà ngã xuống.
 
 Bóng người xuất hiện nhìn thoáng qua cửa tiểu viện, chậm rãi đẩy cửa lớn ra đi vào bên trong.
 
 Lúc này, Liệt Tín đang từ trong đại sảnh đi ra cửa, ánh mắt nhìn sân, nhìn thấy bóng dáng đi vào, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
 
 "Hàn Nguyệt giáo, một trong tứ đại Pháp Vương Lục Thiên Hành.
 
 Không nghĩ tới ngươi lại đến Khánh Thành."
 
 Trong giọng nói mang theo sự kiêng ky cùng kinh ngạc.
 
 "Nhìn bộ dáng của ngươi, giống như đã biết người của Hàn Nguyệt giáo ta đến."
 
 Lão giả nhìn Liệt Tín nói.
 
 "Biết Hàn Nguyệt giáo các ngươi tới nhưng không nghĩ tới lại là ngươi, cũng không nghĩ tới ngươi muốn động thủ với ta ở Khánh Thành."
 
 Liệt Tín nhìn người tới, làm ra động tác phòng bị, trong lòng thì lại suy nghĩ nên làm thế nào rời đi.
 
 Hắn không phải là đối thủ của người này. Lăng Thiên Hà nói cho bọn họ biết tin tức.
 
 Bọn họ cũng đã có sự phòng bị, an bài một ít hậu thủ ở Tân Thúy Sơn.
 
 Thế nhưng lại không nghĩ tới người ta trực tiếp đến nơi này giết hắn.
 
 "Không nghĩ tới các ngươi lại có thể tra được tin tức về chúng ta, là ta xem thường các ngươi, bất quá mặc kệ như thế nào, hôm nay ngươi đều phải chết."
 
 Lúc lão giả nói chuyện, trong tay đã có thêm một cây côn ngắn, đôi tay vừa kéo đoản côn liền biến thành trường côn.
 
 Sau đó lão giả vung côn công kích Liệt Tín.
 
 Tốc độ trường côn di chuyển cực nhanh, không hề tản ra một chút khí kình nào, chỉ là lực lượng đơn thuần.
 
 Liệt Tín giậm chân một cái thật mạnh, thân hình phóng tới.
 
 Bàn tay hóa thành trảo chộp về phía trường côn.
 
 Chỉ là tốc độ của trường côn càng lúc càng nhanh, hóa thành tàn ảnh bổ vào đầu Liệt Tín.
 
 Liệt Tín lách mình né tránh gam lên một tiếng, trong tay xuất hiện một cỗ khí kinh màu đỏ.
 
 Hắn tung một chưởng, chân khí màu đỏ cuồn cuộn phóng ra.
 
 Thế nhưng lại bị trường côn áp chế.
 
 Hắn chỉ có thể đổi chưởng thành quyền mà nghênh đón trường côn công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận