Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 499: Dưới bàn tay

Chương 499: Dưới bàn tayChương 499: Dưới bàn tay
 
 Chương 499: Dưới bàn tay
 
 Trong lúc hắn nói chuyện, đại hán mình trần bên cạnh lao ra.
 
 "Quan Thất, để ta lĩnh giáo thực lực của ngươi."
 
 Một tiếng quát vang lên, theo sau là một bóng người lao tới tung một quyền công kích Quan Thất.
 
 "Thiên Sơn Tuyết Băng Quyền."
 
 Nắm tay đánh ra, một cỗ hàn khí khủng bố bộc phát.
 
 Cỗ hàn khí này không chỉ lạnh thấu xương mà còn tạo thành một luồng hàn triều giống như tuyết sơn sụp đổ, vô cung bá đạo.
 
 Quan Thất bị quyền ảnh bao phủ, ánh mắt ngưng tụ, giờ phút này bốn phía đều có hàn lưu ập tới.
 
 Hắn cảm giác được kiếm khí của mình bị hàn khí đóng băng, hơn nữa tứ chi của bản thân cũng bắt đầu tê dại.
 
 "Gặp được cao thủ chân chính rồi!"
 
 Quan Thất thâm nghĩ.
 
 Lập tức trong mắt có tia sáng lóe lên.
 
 giao thủ với cường giả mới có thể tiến thêm một bước.
 
 Ánh mắt Quan Thất nhìn chằm chằm quyền kình bao phủ mình.
 
 Tuy rằng quyền kình cường hãn nhưng cũng không phải trí mạng.
 
 Trí mạng chính là nắm tay của đối phương, nó mang theo lực lượng mạnh nhất, cũng là sát chiêu thật sự.
 
 Chỉ cần tìm được nắm tay của đối phương, như vậy có thể ngăn trở một quyền này.
 
 Hàn khí hình thành gió lốc, trong gió lốc có từng bông tuyết.
 
 "Chính là lúc này!
 
 Ngay khi bông tuyết sắp rơi xuống mặt đất, ánh mắt Quan Thất chợt lóe, tiên thiên vô hình kiếm khí trong cơ thể nháy mắt bộc phát dung nhập vào bàn tay, bàn tay nắm chặt thành quyền đánh ra.
 
 Quyền kình giống như kiếm khí xé rách gió lốc, cuối cùng xuất hiện ở một điểm.
 
 Âm!
 
 Hai cỗ quyền kình va chạm, gió lốc bao phủ chung quanh lập tức tiêu tán.
 
 Ngay sau đó một cỗ khí kình cường đại bộc phát, tựa như cuồng phong tản ra bốn phương tám hướng.
 
 Lộc cộc lộc cộc!
 
 Hai người đồng thời lùi lại mấy bước mới ổn định được thân hình.
 
 "Các ngươi đi trước đi!"
 
 Đại hán mình trân ổn định thân thể sau đó nói với năm người phía sau. Năm người thấy thế nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa xoay người rời đi.
 
 Tổn thất hai người làm cho bọn họ bị đả kích, biết ở lại chỗ này cũng không có tác dụng, có thể còn có thể gặp nguy hiểm.
 
 Quan Thất và Độc Cô Vô Địch không nhúc nhích, cũng không nhìn năm người rời đi.
 
 Sau khi Độc Cô Vô Địch thi triển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp, huyết khí còn chưa biến mất nhưng cũng không kéo dài được bao lâu, thực lực có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào nên không thể đuổi theo.
 
 Về phần Quan Thất thì bị đại hán mình trần ngăn trở, cũng không có cơ hội ra tay.
 
 Hơn nữa trong bóng tối còn có một người.
 
 "Thiên Sơn Phái sao? Ngươi là kẻ nào?"
 
 Quan Thất nhìn đối phương, lạnh giọng hỏi.
 
 "Thiên Sơn Phái chủ phong Nguyễn Xích Huyết."
 
 Đại hán mình trân mở miệng nói.
 
 "Chủ phong? Nguyễn Xích Huyết."
 
 Quan Thất nhớ lại tư liệu đã xem nhưng lại không có bất cứ tin tức gì về người này, xem ra có không ít cao thủ ẩn nấp.
 
 "Không hổ là môn phái có chưởng giáo từng giao thủ với Chu Đết"
 
 Chưởng giáo của một môn phái mạnh yếu có thể nhìn ra được thực lực tổng thể của môn phái, năm đó chưởng giáo Hoắc Mộc Phong uy áp toàn bộ tái ngoại, tài nguyên tái ngoại đều bắt nguồn từ Thiên Sơn Phái.
 
 Lúc ấy mạnh thế nào, có cường giả ẩn dấu cũng là chuyện bình thường.
 
 "Không cần nói nhảm, để cho ta kiến thức thực lực của Quan Thất ngươi đi!"
 
 Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Xích Huyết nâng bàn tay lên, có một cỗ hàn khí lưu chuyển trong lòng bàn tay, sau đó hắn vọt tới Quan Thất.
 
 Ánh mắt Quan Thất ngưng tụ, nắm tay đánh thẳng vào người đối phương.
 
 Nhìn như hai bên công kích tương tự nhưng Nguyễn Xích Huyết bỗng biến nắm tay thành trảo chộp vê phía bả vai Quan Thất, bàn tay Quan Thất cũng mở ra, kiếm khí bắn vào mặt đối phương.
 
 Hai người đều không có ý định chính diện đối cứng.
 
 Chủ yếu là qua chiêu trước đó đã biết đại khái biết khí kình trong cơ thể đối phương mạnh yếu thế nào.
 
 Quan Thất xoay người tránh thoát một trảo, thân thể Nguyễn Xích Huyết ngửa ra sau một cách quỷ dị tránh thoát kiếm khí.
 
 "Không nên kéo dài, hai người cùng nhau ra tay!"
 
 Nguyễn Xích Huyết một kích không trúng liên gâm nhẹ.
 
 Nam tử áo xanh trong bóng tối nghe thấy lập tức xuất hiện bên cạnh đại hán.
 
 Nhất thời liền có một cỗ khí tức sắc bén từ trên người hắn phát ra.
 
 Thực lực của người này không dưới Nguyễn Xích Huyết. "Thiên Sơn Phái chủ phong Dương Thiền Thanh."
 
 Nam tử áo xanh mở miệng giới thiệu.
 
 Nói xong, Dương Thiên Thanh đột nhiên bước ra một bước.
 
 Xi Xil
 
 Phía sau hắn xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, thời điểm bóng dáng xuất hiện, khí kình trên người Dương Thiền Thanh tăng vọt.
 
 Trong nháy mắt liên tục bước ra chín bước, chín bóng dáng xuất hiện trước mắt Quan Thất.
 
 Lúc Quan Thất nhìn thấy chín bóng dáng thì Dương Thiền Thanh đã tới trước mặt hắn.
 
 Quan Thất ngẩn ra, cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt.
 
 "Huyễn Ảnh Cửu Bộ, Thiên Huyễn Quyền."
 
 Khi Quan Thất kịp phản ứng thì Dương Thiền Thanh đã tung ra một quyền, quyền kình màu đen mạnh mẽ bộc phát công kích ngực Quan Thất.
 
 Khí công Đại giang nam bắc trong nháy mắt bộc phát, hình thành một cỗ khí cương bảo vệ bản thân.
 
 Âm!
 
 Nắm tay đánh vào khí cương của Quan Thất, khí cương dao động.
 
 Một kích không thể đánh nát khí cương của Quan Thất, sắc mặt Dương Thiền Thanh không chút biến hóa nào.
 
 Hắn thu hồi bàn tay sau đó bàn tay lại hóa thành chín ảo ảnh tiếp tục công kích.
 
 Lần này khí cương trước mặt Quan Thất bị chấn nát.
 
 "Giết!"
 
 Nắm đấm của đại hán cũng xuất hiện trước mặt Quan Thất.
 
 Có thể thấy được khi nam tử áo xanh ra quyền phá vỡ khí cương thì đại hán đã ra quyền mới có thể tới sát như vậy
 
 Quan Thất chịu một cỗ áp lực to lớn.
 
 Hắn không do dự mà đánh ra một quyền đón lấy nắm tay của đại hán.
 
 Dương Thiền Thanh thò ra, lần này như lưỡi đao sắc bén vạch về phía ngực Quan Thất.
 
 Chỉ là Quan Thất bị đánh bay ngược ra xa khi nắm tay va chạm với nắm tay của đại hán.
 
 Một kích của Dương Thiền Thanh liền thất bại, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn Quan Thất.
 
 Quan Thất này rất lợi hại, thế mà cảm giác được thời cơ hắn xuất thủ mượn quyền lực của Nguyễn Xích Huyết thoát ly khỏi thế công của hai người.
 
 "Quan Thất, ngươi có thể trốn nhưng Độc Cô Vô Địch lại không trốn được!"
 
 Khóe miệng Dương Thiền Thanh nhếch lên nở nụ cười lạnh, đưa mắt nhìn về phía Độc Cô Vô Địch.
 
 "Ngươi muốn giết hắn? Vậy ngươi cứ giết!"
 
 Quan Thất còn chưa nói xong, Dương Thiền Thanh đã phóng về phía Độc Cô Vô Địch, bàn tay thành trảo chộp vào đầu Độc Cô Vô Địch, tốc độ cực nhanh.
 
 Độc Cô Vô Địch mới chỉ nhìn thấy vài tàn ảnh thì bàn tay đối phương đã xuất hiện trên đầu hắn. Nhưng hắn đứng yên không nhúc nhích.
 
 Giống như căn bản không thấy rõ động tác của đối phương, chỉ có thể để bàn tay đối phương rơi xuống.
 
 Âm!
 
 Bàn tay Dương Thiên Thanh hạ xuống, sắc mặt trở nên dữ tợn chuẩn bị tháo đầu Độc Cô Vô Địch.
 
 Nhưng lại đột nhiên phát hiện mình cái đầu mình chộp được giống như kim thiết, không cách nào vặn xuống.
 
 Con mắt không khỏi nhìn về phía bàn tay, phát hiện mình đang nắm một cái đầu màu vàng, người cũng không phải Độc Cô Vô Địch, là một người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận