Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 507: Kịch độc áp chế, cuồng bạo nghiền ép

Chương 507: Kịch độc áp chế, cuồng bạo nghiền épChương 507: Kịch độc áp chế, cuồng bạo nghiền ép
 
 Chương 507: Kịch độc áp chế, cuồng bạo nghiên ép
 
 Tốc độ của đối phương không nhanh nhưng cũng không chậm, nhanh chóng tiếp cận phạm vi năm trượng nhưng không có ý dừng lại.
 
 Trong lúc nhất thời, ánh mắt Tào Mãng tinh mang nội liễm, sát khí ngưng tụ, chỉ cần đối phương tiến vào phạm vi năm trượng hắn liền phát ra một kích lôi đình.
 
 Tuy nhiên khi đối phương lạo đột ngột dừng chân.
 
 "Tào Mãng thống lĩnh, ngươi không cần ngưng tụ sát khí nông đậm như vậy!"
 
 Giọng nói trầm thấp từ người áo đen truyên ra.
 
 Nghe âm thanh này, ánh mắt Tào Mãng thay đổi, lực lượng ngưng tụ trên người nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, người tới chính là người bọn hắn muốn chờ, cần phải tiên hạ thủ vi cường.
 
 Chân Tào Mãng đạp mạnh, thân hình trong nháy mắt lướt ra.
 
 Âm!
 
 Mặt đất chấn động, thân hình hắn như lôi đình mang theo khí kình cuồn cuộn công kích người áo đen.
 
 Cương khí nổ tung, không khí ma sát với nắm tay Tào Mãng phát ra tiếng rít chói tai.
 
 Âm!
 
 Nắm tay Tào Mãng trực tiếp đánh vào trên thân thể đối phương nhưng đối phương lại tiêu tán, bóng dáng xuất hiện ở một chỗ khác, Tào Mãng lập tức công kích tiếp, chuyện tương tự lại phát sinh.
 
 Trên cổng trấn, hai nữ tử đang tập trung quan sát.
 
 "Hắn đang xuất thủ với không khí, còn dùng hết toàn lực!"
 
 Vân Tịch nhìn cảnh tượng xa xa, có chút khó hiểu.
 
 Lúc này người áo đen đang đứng ở vị trí rất xa, tiếp tục cất bước về phía xe ngựa.
 
 Tào Mãng lại ở một chỗ khác không ngừng đánh không khí.
 
 "Có thể là hắn trúng ảo thuật hoặc trúng độc mất trí."
 
 Theo các tình huống trước đây, hẳn là Tào Mãng đã trúng độc dẫn đến tâm thần lung lạc."
 
 Lúc này màn xe ngựa trước mặt Nhiếp Trùng bởi vì quyền kình của Tào Mãng quét loạn mà lật lên, bọn họ thấy được Tào Mãng đang không ngừng ra quyền.
 
 Sắc mặt ba người trong xe ngựa đều trở nên ngưng trọng.
 
 "Tào Mãng!"
 
 Thanh lão ra khỏi xe ngựa gầm nhẹ một tiếng, một cỗ khí kình vọt thẳng tới Tào Mãng.
 
 Tào Mãng nghe được tiếng gầm liên dừng lại.
 
 Nhưng sau đó lại công kích Thanh lão.
 
 Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Thanh lão ngưng tụ, thân hình khẽ động nháy mắt xuất hiện trước mặt Tào Mãng, bàn tay thò ra chộp lấy cánh tay đối phương.
 
 "Rắc!" Trực tiếp phế bỏ một cánh tay, sau đó là cánh tay còn lại.
 
 Cuối cùng hai chân nhanh như chớp công kích khớp xương chân Tào Mãng, răng rắc, răng rắc, hai chân bị đánh gay.
 
 AI
 
 Tào Mãng phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi tê liệt ngã xuống đất rên rỉ.
 
 Nhưng tứ chỉ bị gãy, hắn chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, căn bản không thể làm được gì.
 
 “Thật là mạnh tay!"
 
 Người áo đen cách đó không xa mở miệng nói.
 
 "Ngươi là ai, tại sao phải ra tay với thế tử Liệt Vũ Vương phủ?"
 
 Sau khi phế bỏ tứ chi của Tào Mãng, Thanh lão đá Tào Mãng sang một bên, lạnh lùng nhìn người mặc áo đen.
 
 Người áo đen này chính là Thôi Vũ Hổ giả trang.
 
 "Liệt Vũ Vương phủ các ngươi giết quá nhiều người, cũng không cần biết ta là ai, hôm nay ta tới tiễn các ngươi một đoạn đường."
 
 Giọng Thôi Vũ Hổ trâm thấp làm cho người ta có cảm giác u ám.
 
 "Vậy phải xem ngươi có thực lực hay không!"
 
 Lúc này Thành Võ trên xe ngựa ra tay, thân hình hóa thành một đạo hắc quang xuất hiện trước mặt Thôi Vũ Hổ.
 
 Giơ tay vỗ một chưởng, bàn tay mang theo khí kình khủng bố khí ập tới Thôi Vũ Hổ.
 
 Bởi vì kiêng ky trên người Thôi Vũ Hổ có độc cho nên Thành Vũ này trực tiếp hóa chưởng kình thành đao mang chém giết Thôi Vũ Hổ.
 
 Hắn tin tưởng với khí kình mà mình ngưng tụ, nhất định có thể chém Thôi Vũ Hổ thành hai nửa.
 
 "Còn chưa tới thời điểm ngươi chết, hết lần này tới lần khác muốn chết sớm!"
 
 Thôi Vũ Hổ không khỏi lắc đầu thở dài nói.
 
 Hắn còn chưa nói xong thì Thành Vũ đột nhiên cảm giác được khí kình trong cơ thể giống như bị rút sạch, không còn chút nào cả.
 
 Khí kình ngưng tụ trên bàn tay tan rã.
 
 Thời điểm này Thôi Vũ Hổ bộc phát một cỗ khí huyết khổng lồ, cỗ khí huyết này phối hợp với khí kình trên người tạo thành thế.
 
 Bùm!
 
 Sau đó hắn tung ra một quyền, khí kình sắc bén bao bọc nắm tay, nắm tay trực tiếp nện vào người Thành Võ đã cạn khí kình.
 
 Âm!
 
 Thành Võ bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, trong máu tươi có lẫn nội tạng, liên tục thở ra.
 
 Một kích đắc thủ, Thôi Vũ Hổ cũng không có ngừng lại, không kiêng nể gì áp sát Thành Võ, giơ tay chip65 tới đầu đối phương. Rang racl
 
 Hắn vặn đầu đối phương xuống.
 
 Một cột máu tươi từ cái cổ đứt phun ra.
 
 "Có chút hung tàn, không kiêng nể gì cả, sao Đàm Thanh kia lại không ra tay?"
 
 Vân Tịch tiên tử xem mà kinh hãi, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Thanh lão.
 
 "Vì hắn cho rằng người xuất hiện không phải người hạ độc, hắn đang đề phòng người hạ độc cho nên chỉ có thể nhìn Thành Võ bị giết."
 
 "Chỉ là ta rất tò mò, rốt cuộc đối phương hạ độc như thế nào, Thành Võ và Tào Mãng trước đó không hề có dấu hiệu trúng độc."
 
 Nữ tử váy trắng cau mày suy nghĩ.
 
 "Rốt cuộc các ngươi là ai, bọn họ làm sao mà trúng độc, các ngươi hạ độc từ lúc nào!"
 
 Lão giả áo xanh nhìn Thôi Vũ Hổ trầm giọng hỏi, lúc nói chuyện đã bộc phát khí kình bao phủ quanh thân, sợ bị hạ độc.
 
 Thực lực của Thành Vũ và Tào Mãng yếu hơn hơn nhiều nhưng đối phương có thể hạ độc bọn họ cũng có thể hạ độc hắn.
 
 Suy nghĩ một chút, trong tay Thanh lão có thêm một viên đan dược, hắn nhanh chóng nuốt vào.
 
 Đây là một viên Giải độc đan, hy vọng có tác dụng.
 
 "Giải độc đan không có hiệu quả với độc này."
 
 "Cho ngươi chết được minh bạch, độc của các ngươi được hạ trên xe ngựa, chỉ cần các ngươi chạm vào xe ngựa sẽ trúng độc, đương nhiên đó chỉ là tầng thứ nhất trong năm tầng độc."
 
 "Tầng thứ hai chính là năm người chết đầu tiên, tầng độc thứ ba là ba người chết ở cổng trấn, tang thứ tư là đồ ăn trong tửu lâu, về phần tang thứ năm, ta không nói cho ngươi đâu."
 
 Thôi Vũ Hổ không nói tầng độc cuối cùng, cũng không nói được hạ như thế nào.
 
 "Ngươi không phải là người hạ độc, để cho người hạ độc kia ra đi!"
 
 Lão giả áo xanh nhìn Thôi Vũ Hổ nói.
 
 Lúc nói chuyện, lão giả áo xanh bước một bước vọt về phía Thôi Vũ Hổ, tốc độ cực nhanh, hắn muốn bắt lấy Thôi Vũ Hổ trước khi tâng độc thứ năm được kích phát, dùng Thôi Vũ Hổ làm điều kiện đổi giải dược.
 
 Nhìn thấy đối phương ra tay, trên mặt Thôi Vũ Hổ lộ ra ý cười, bàn tay nắm thành quyền đánh ra, nắm tay giống như xuân lôi phát ra tiếng nổ thật lớn.
 
 Lão giả áo xanh ngẩn ra, động tác hơi khựng lại.
 
 Trong nháy mắt khựng lại, hắn cảm giác được trái tim mình đột nhiên nhảy lên, sau đó bụp bụp bụp bụp.
 
 Trái tim càng lúc càng đâp kịch liệt, giống như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
 
 Thân hình hắn cấp tốc lui về phía sau, tránh được một quyền của Thôi Vũ Hổ rồi dừng bên cạnh xe ngựa, lập tức vận chuyển khí kình tới trái tim của mình, muốn áp chế trái tim đập mạnh.
 
 Thôi Vũ Hổ một kích không trúng, thân hình xoay chuyển tiếp tục ra quyền, quyên như lôi đình âm am hạ xuống.
 
 "Không tốt!"
 
 Lão giả áo xanh thâm than, vận một luồng khí kình đến hai tay, sau đó lấy thế nâng cao giang sơn mạnh mẽ nghênh đón một quyền như sấm của Thôi Vũ Hổ.
 
 Âm!
 
 Quyền ảnh phát ra tiếng nổ vang lên.
 
 Lão giả áo xanh phun một ngụm máu tươi, cánh tay rũ xuống.
 
 Hắn không có tiếp tục chiến đấu mà lập tức xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.
 
 Thôi Vũ Hổ nhìn thấy lão giả áo xanh chạy trốn mà cười lạnh một tiếng, sau đó vỗ một chưởng về phía xe ngựa.
 
 Xe ngựa bị bật tung, Nhiếp Trùng sắc mặt tái nhợt xuất hiện, hắn muốn nói gì đó nhưng tâm mắt tối sâm, ngã khỏi xe ngựa.
 
 Thôi Vũ Hổ bắt lấy thân thể Nhiếp Trùng rồi nhanh chóng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận