Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 252: Một kích không có kết quả, rơi vào hạ phong (2)

Chương 252: Một kích không có kết quả, rơi vào hạ phong (2)Chương 252: Một kích không có kết quả, rơi vào hạ phong (2)
 
 Chương 252: Một kích không có kết quả, rơi vào ha phong (2)
 
 Bạch Hưng Xuyên không kịp nghĩ nhiều, thân hình cấp tốc lui về phía sau.
 
 Hắn muốn thoát khỏi kiếm này.
 
 Nhưng tốc độ một kiếm quá nhanh, quá bất ngờ, trong tình huống cấp bách, Bạch Hưng Xuyên nâng bàn tay lên, lấy ngón tay làm kiếm điểm ra.
 
 Kiếm khí cuồn cuộn từ đầu ngón tay hắn bộc phát va chạm với một kiếm đang đâm tới.
 
 Âm!
 
 Kiếm khí va chạm, thân hình Bạch Hưng Xuyên bị chấn lui về sau, đầu ngón tay run rẩy.
 
 Thời điểm hắn bị chấn lui, cái kia lúc trước xuất kiếm người, thân hình bạo xạ mà đến, lần nữa đâm ra một kiếm.
 
 Tốc độ một kiếm này so với lúc trước còn nhanh hơn một phần.
 
 Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Bạch Hưng Xuyên.
 
 Thân hình hắn cấp tốc lui về phía sau.
 
 Hắn muốn tìm người cứu viện nhưng kiếm khí của đối phương đã nhắm thẳng vào cổ họng rồi.
 
 Căn bản không cho hắn cơ hội phát ra âm thanh gọi cứu viện.
 
 Hắn phải tập trung tinh lực tránh né một kiếm này.
 
 Bạch Hưng Xuyên biết uy lực của một kiếm này.
 
 Có đôi khi làm cho người ta sợ hãi nhất không phải mấy cao thủ kiếm đạo thành danh.
 
 Mà là kiếm khách một kiếm phong hầu, một kiếm liên muốn giết người thế này.
 
 Không có biện pháp lui, hắn biết mình không lui được rồi.
 
 Ánh mắt Bạch Hưng Xuyên trở nên hung ác, khí kình trong cơ thể lưu chuyển trên bàn tay sau đó bàn tay hợp lại, hy vọng có thể tiếp được một kiếm.
 
 Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trường kiếm đang tới.
 
 Hai bàn nhanh chóng ép lại trực tiếp kẹp lấy thanh kiếm.
 
 Nhưng kiếm khí sắc bén trực tiếp cắt xuyên qua khí kình trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng đâm vào bàn tay.
 
 Sắc mặt Bạch Hưng Xuyên lộ vẻ thống khổ.
 
 Hắn hung hăng kẹp chặt trường kiếm đẩy sang một bên, thân hình nghiêng sang bên kia tránh thoát một kiếm.
 
 Nhưng sau khi hắn tránh thoát thì trường kiếm đâm tới nháy mắt được thu hồi rồi lại đâm ra.
 
 Vẫn tiếp tục giống như rắn theo sát không buông đâm vào cổ họng hắn.
 
 Căn bản là không cho Bạch Hưng Xuyên cơ hội thở dốc.
 
 Gương mặt Bạch Hưng Xuyên trở nên dữ tợn, đột nhiên giơ bàn tay lên dùng cánh tay làm kiếm, chém ra một kiếm. Kiếm khí từ cánh tay hắn tuôn ra va chạm vào với thanh kiếm đâm tới và ngăn trở thanh kiếm.
 
 Bạch Hưng Xuyên chính là chưởng giáo Lăng Nguyệt Kiếm Phái.
 
 Lăng Nguyệt Kiếm Phái có hai chữ kiếm phái, nói rõ Lăng Nguyệt Kiếm Phái cũng là môn phái dùng kiếm.
 
 Thân là chưởng giáo của Lăng Nguyệt Kiếm Phái, bản thân hắn cũng tu luyện công pháp kiếm đạo bất phàm.
 
 Thế nhưng là chưởng giáo, hắn không thể lúc nào cũng cầm trường kiếm.
 
 Không có trường kiếm nên lúc này hắn rơi vào thế hạ phong.
 
 XâI
 
 Trường kiếm trực tiếp xuyên thấu cánh tay Bạch Hưng Xuyên, cuối cùng đâm tới cổ tay.
 
 Bạch Hưng Xuyên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
 
 Sau đó một đạo kiếm quang trực tiếp xuyên qua cổ họng hắn.
 
 Một kiếm phong hầu.
 
 Tiếng kêu thảm thiết tắt ngủm.
 
 A Phi từ trong chỗ tối đi ra.
 
 Nhìn Bạch Hưng Xuyên đã bị đâm thủng cổ họng.
 
 "Nếu ngươi có kiếm, ta muốn thắng ngươi còn có chút khó khăn, đáng tiếc ngươi không có kiếm, hơn nữa còn bị đánh lén."
 
 A Phi trầm giọng nói.
 
 A Phi và Tiêu Thu Thủy không giống nhau.
 
 Hắn là một kiếm khách, một người theo đuổi khoái kiếm.
 
 Kiếm của hắn là kiếm giết người, xuất kiếm liền có người chết.
 
 A Phi rút kiếm rồi đẩy thi thể Bạch Hưng Xuyên sang một bên.
 
 Hắn còn muốn tới chỗ Không Hải hòa thượng, bên kia mới là chiến trường quan trong nhất.
 
 Kinh Vô Mệnh và Tiêu Thu Thủy đều ở đó.
 
 Lúc này, Không Hải đang niệm kinh trên bồ đoàn đột nhiên hoảng hốt.
 
 "Chẳng lẽ là có chuyện gì phát sinh sao?"
 
 Hắn thì thào nói.
 
 Nói xong đứng dậy bước ra khỏi sương phòng.
 
 Hắn muốn ra ngoài xem tình hình.
 
 Nhưng thời điểm ra khỏi sương phòng hắn liền cảm giác được mình đang bị theo dõi, bị một tên kiếm khách theo dõi.
 
 Một cỗ sát lục kiếm khí đang khóa chặt lấy hắn.
 
 Chỉ hắn mình cử động chắc chắn sẽ có một kiếm đâm tới.
 
 Đồng tử Không Hải co lại, nắm chặt Phật châu trong tay. Trong khoảnh khắc nắm chặt Phật châu bỗng có một đạo kiếm khí màu xám bắn tới.
 
 Một kiếm này rất nhanh, nhanh ngoài dự liệu của Không Hải.
 
 Khí kình bùng nổi, bàn tay nắm lấy Phật châu lập tức tung ra một quyền.
 
 Nhưng tốc độ ra quyền của hắn không theo kịp kiếm khí của đối phương.
 
 Trường kiếm của đối phương lướt qua nắm tay, hoàn mỹ tránh được né.
 
 Cuối cùng trường kiếm xuất hiện ở cổ họng Không Hải.
 
 Nhưng lúc này chỗ cổ của Không Hải hòa thượng đột nhiên có một tầng lá chắn khí kình vàng kim sáng bóng.
 
 Đang!
 
 Trường kiếm đâm vào cổ họng phát ra tiếng vang.
 
 Tuy rằng đỡ được thế nhưng Không Hải vẫn cảm giác được cảm giác đau đớn từ chỗ cổ mình truyền đến.
 
 Ánh mắt trở nên hung ác.
 
 Phật châu trong tay trong nháy mắt tách ra giống như những mũi tên nhọn bắn nhanh về phía đối thủ.
 
 Trường kiếm trước cổ nhanh chóng bị đẩy ngược trở về.
 
 Keng keng kengl
 
 Phật châu bay ra cũng bị trường kiếm ngăn trở.
 
 Thế nhưng thế công vẫn chưa dừng lại.
 
 “Thanh Long Hội, Kinh Vô Mệnh!"
 
 Không Hải nhìn thấy người tới, đồng tử co lại.
 
 Hắn không để ý vết thương ở cổ mà mở miệng nói.
 
 Có thể nói hiện giờ Thanh Long Hội là thế lực có thanh thế nhất ở Lĩnh Nam quận.
 
 Bọn họ dám giết chết Hách Liên Xuân Thủy, dám giết chết chưởng giáo Sơn Hà Môn nên khiến cho bất kỳ ai cũng phải nghiêm túc đối đãi.
 
 "Không nghĩ tới Không Hải đại sư còn biết đến chúng ta."
 
 Kinh Vô Mệnh lãnh đạm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận