Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 57: Hoàng Hôn Tế Vũ Đao, đao quá lưu ngân (2)

Chương 57: Hoàng Hôn Tế Vũ Đao, đao quá lưu ngân (2)Chương 57: Hoàng Hôn Tế Vũ Đao, đao quá lưu ngân (2)
 
 Chương 57: Hoàng Hôn Tế Vũ Đao, đao quá lưu ngân (2)
 
 Xuy xuy!l
 
 Lại có thủ vệ ngã xuống đất.
 
 Liễu Vô Mi giơ tay muốn đón lấy Tô Thần nhưng Tô Thần cũng đã tự ra khỏi sơn cốc.
 
 Căn bản không nhìn về phía nàng.
 
 Thấy thế, Liễu Vô Mi cũng lập tức theo lên.
 
 Nhưng nói như thế nào thì những người này cũng đã chặn bọn Tô Thần một đoạn thời gian.
 
 Lúc bọn họ ra khỏi sơn cốc thì người áo đen cũng đã đuổi tới.
 
 "Các ngươi thấy được thứ mình không nên thấy, chỉ có thể chết!"
 
 Ngay sau đó người áo đen liền xuất chưởng đánh về phía Liễu Vô Mi.
 
 Liễu Vô Mi thấy thế liền vận chuyển khí kình trong cơ thể quấn quanh trường kiếm, trường kiếm nháy mắt bổ ra, kiếm khí tung hoành.
 
 Bàn tay đối phương xuất hiện khí kình màu đen lưu chuyển đối cứng với kiếm của Liễu Vô Mi.
 
 Hai bên va chạm, nháy mắt có khí kình cường đại từ chỗ bọn họ bộc phát ra, hình thành một cỗ khí lãng thổi quét chung quanh.
 
 Hai người không có nói gì mà trực tiếp ra tay.
 
 Lập tức liền tiến vào trạng thái kịch liệt.
 
 Tô Thần ở một bên quan sát khẽ cau mày, người áo đen ra tay cương mãnh sắc bén, chiêu thức tàn nhãn, không sợ hãi kiếm khí của Liễu Vô Mi.
 
 Huống hồ thân pháp còn rất quỷ dị.
 
 Cứ tiếp tục như vậy e là Liễu Vô Mi sẽ bị hắn áp chế.
 
 "Để ta nhìn xem thực lực của ngươi như thế nào?"
 
 Ngay khi Tô Thân thầm nghĩ, Lôi Diệu theo người đồ đen cùng tiến đến đạp chân một cái, thân hình bắn nhanh, bàn tay hóa thành trảo quét tới Tô Thần.
 
 Chuyện này hắn không thể để lộ.
 
 Bởi vì dẫn người áo đen tới sơn cốc xem bảo dược là hắn giấu giếm người Lôi Đường.
 
 Một khi tiết lộ mà nói, Lôi Mục tuyệt đối sẽ giết hắn.
 
 Dù cho Lôi Mục buông tha hắn thì Tân Hạo kia cũng tuyệt đối không bỏ qua.
 
 Cho nên Lôi Diệu muốn giải quyết người trước mắt.
 
 Từ dấu vết chạy trốn vừa rồi, người này có thực lực hẳn là tại Tiên Thiên cảnh, hắn có thể bắt lấy cho nên mới quyết định ra tay trước.
 
 Muốn bắt lấy Tô Thần.
 
 Nhìn Lôi Diệu công kích mình, trong mắt Tô Thần có hàn mang chợt lóe. Trường đao hắn mới vừa đoạt được lúc nãy lập tức bổ tới.
 
 Đao mang xuất hiện, không có sắc bén mà ngược lại trông giống như mưa phùn.
 
 Nếu đã ra tay, như vậy Tô Thần đương nhiên phải cho đối thủ thấy được thực lực của mình.
 
 Không phải chỉ bày cho đối thủ mà còn là bày ra cho Liễu Vô Mi xem, cho nàng biết thực lực.
 
 Hoàng Hôn Tế Vũ đao pháp là đao pháp lúc Tô Thần cường hóa Tế Vũ đao đã lĩnh ngộ.
 
 Hiện giờ hắn thi triển Hoàng Hôn Tế Vũ Đao dễ như trở bàn tay.
 
 Đao ra mưa phùn kéo dài.
 
 Lôi Diệu đang ra tay với Tô Thần nhìn thấy ánh đao bỗng nhiên sửng sốt.
 
 Vừa định nói gì, có lẽ là muốn hô tên của đao pháp.
 
 Nhưng đao mang vốn như mưa phùn kéo dài lại đột ngột trở nên gấp gáp, ánh đao giống như thác nước va chạm với khí kình trong lòng bàn tay Lôi Diệu khiến cho hắn không có cơ hội nói gì.
 
 Dangl
 
 Thân hình Lôi Diệu bị một đao đẩy lui.
 
 Sắc mặt hắn trầm xuống, từ bên trong bàn tay có một cỗ hơi thở màu lam bùng nổ, muốn ra tay một lần nữa.
 
 Nhưng mà sao Tô Thần có thể cho hắn cơ hội chứ.
 
 Thân hình Tô Thần đã xuất hiện ở trước mặt đối phương, vung đao chém ra.
 
 Trong nháy mắt có tiếng mưa phùn vang lên bên tai Lôi Diệu, còn trong đôi mắt của hắn lại xuất hiện ánh hoàng hôn.
 
 Lần này sắc mặt Lôi Diệu biến đổi, cảm giác tử vong cận kề khủng bố trào dâng trong lòng.
 
 Khí kình lưu chuyển quanh thân, hắn giơ tay muốn tung quyền.
 
 Nhưng ánh hoàng hôn trong đôi mắt chợt lóe, làm cho hắn hoa mắt trong khoảnh khắc.
 
 Xuy!
 
 Khi mắt lại nhìn rõ thì chỗ yết hầu của hắn đã xuất hiện một vết máu.
 
 "Ngươi là ai? Như thế nào biết. . "
 
 Lôi Diệu đưa tay ôm lấy cổ mình, mắt trừng to nhìn chằm chằm Tô Thần, muốn nói gì đó.
 
 "Mặc kệ ngươi muốn nói cái gì? Ta cũng sẽ không để cho ngươi nói ra."
 
 Tô Thân tiến tới trước mặt Lôi Diệu, nâng tay lên bắt lấy đầu đối phương.
 
 Xuy!
 
 Trực tiếp dùng sức vặn đầu đối phương xuống
 
 Người Lôi gia nói không biết chuyện Lôi Ngạo làm, đó chỉ là người Lôi gia nói như vậy, Tô Thần không hề tin tưởng.
 
 Tuy rằng hắn không có bất kỳ tình cảm nào đối với Tô Mộng Bạch nhưng mà hắn đang chiếm cứ thân thể của nguyên chủ, trợ giúp nguyên chủ giết thêm một ít kẻ thù cũng là chuyện rất bình thường.
 
 Còn vì sao mà phải tháo đầu xuống. Hình như chỉ là tiện tay thôi.
 
 Phanh!
 
 Thời điểm Tô Thần giải quyết xong Lôi Diệu.
 
 Bên kia người áo đen va chạm với Liễu Vô Mi sau đó cả hai tách ra, ánh mắt không khỏi nhìn thoáng qua Tô Thần đang cầm cái đầu.
 
 Máu tươi dưới cái đầu chảy xuôi xuống, trông có chút khủng bố.
 
 Ánh mắt người áo đen bên dưới đấu lạp hơi ngưng, thân hình xoay chuyển trực tiếp rời đi.
 
 "Như thế nào mà rời đi vậy?"
 
 Tô Thần nhìn bóng người rời đi mà có chút kinh ngạc.
 
 Sau đó tiện tay ném đầu Lôi Diệu sang một bên.
 
 "Ngươi cầm đầu Lôi Diệu là muốn đe dọa đối phương sao?"
 
 Nhìn Tô Thần ném cái đầu máu me xuống, Liễu Vô Mi tiến lên nói.
 
 "Tiện tay mà thôi, phụ thân ta bị giết, Lôi gia là kẻ tham dự! Ta tháo đầu bọn hắn cũng rất bình thường mà."
 
 "Vừa rồi ngươi giao thủ có nhìn ra thân phận của đối phương sao?”
 
 Tô Thân hỏi.
 
 "Hình như đối thủ cố tình giấu giếm hơi thở, bất quá ta có thể khẳng định đối phương là nữ!"
 
 Liễu Vô Mi nói.
 
 "Nữ
 
 Tô Thần bỗng nhiên sửng sốt, đối phương ra tay với chiêu thức hung mãnh tàn nhãn, như thế nào lại là nữ nhân đây?
 
 "Mùi hương trên người ta cực kỳ nhạt, thế mà đối phương vẫn có thể ngửi được, chỉ có nữ nhân mới mẫn cảm với mùi hương, huống hồ vừa rồi giao thủ, tuy rằng lòng bàn tay nàng có khí kình màu đen bao phủ nhưng ta vẫn có thể nhìn ra đó là một đôi tay nữ nhân."
 
 "Đi thôi, có lẽ hai ngày sau nơi này sẽ trở thành tiêu điểm!"
 
 "Dù cho chúng ta không lan truyền thì đối phương cũng sẽ lan truyền, ai cũng muốn làm ngư ông đắc lợi.
 
 Liễu Vô Mi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận