Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 488: Khí kình hóa hải, trong biển ngưng thần, phá toái hư không (2)

Chương 488: Khí kình hóa hải, trong biển ngưng thần, phá toái hư không (2)Chương 488: Khí kình hóa hải, trong biển ngưng thần, phá toái hư không (2)
 
 Chương 488: Khí kình hóa hải, trong biển ngưng thần, phá toái hư không (2)
 
 Khí huyết bộc phát quán chú vào trường đao, trường đao vung vẩy lung tung.
 
 Tả Vân Lãnh một kích đắc thủ nhanh chóng lui về phía sau, tránh cho bị loạn đao chém trúng.
 
 "Phi châm do hàn băng ngưng tụ thành bắn mù mắt đối phương, người của Thiên Giám Ti quả nhiên không đơn giản, nắm bắt thời cơ rất chuẩn."
 
 "Lần này ngươi không định ra tay sao?"
 
 "Nếu như hắn bị giết, chỉ sợ chúng ta không gặp được người phía sau Tà Minh."
 
 Một người trong bóng tối mở miệng nói.
 
 Tại Minh dẫn Thiên Giám Ti ra, e rằng có ý áp chế chúng ta và An Khánh Hầu, buộc chúng ta và Tà Minh cùng một chỗ. .
 
 "Tuy rằng không biết Tà Minh muốn làm cái gì nhưng chắc chắn mục đích đơn giản, bọn họ có thể nhấc lên náo loạn ở vương triều Đại Chu."
 
 "Chúng ta không thể tùy tiện tham dự, huống hồ chỉ cần bọn họ động thì chúng ta có thể tìm được bọn họ, ta nghĩ bọn họ sẽ không từ bỏ cơ hội hợp tác với chúng ta."
 
 Dạ Đế mở miệng nói.
 
 Chuyện liên quan đến vương triều Đại Chu không thể nào là chuyện nhỏ.
 
 Bọn họ đắc tội Trấn Phủ Ti, nếu như phát sinh xung đột với Thiên Giám Ti phát sinh xung đột, như vậy đối với bọn họ phát triển không tốt.
 
 Đương nhiên nếu như chém toàn bộ người nơi này thì không có người nào biết.
 
 Nhưng có vài người không thể giết cho nên không thể ra tay.
 
 Ánh mắt không khỏi nhìn về chỗ Mộ Dung Khinh Trần.
 
 Nhật Hậu nhìn về phía Mộ Dung Khinh Trần giống như hiểu được tâm tư của Dạ Đế
 
 Mộ Dung Khinh Trân không chết, như vậy ở trước mặt bọn họ cũng không thể chất.
 
 Nếu đối phương ra tay với Mộ Dung Khinh Trần bọn họ còn phải cứu nàng.
 
 Ở hiện trường, Lỗ Nguyên vung đao tán loạn đã dừng lại, tuy rằng mắt hắn không thấy rõ nữa nhưng thần thức vẫn còn.
 
 "Tả Vân Lãnh, ngươi thật đê tiện!"
 
 Lỗ Nguyên lạnh giọng nói.
 
 "Đê tiện sao, chỉ có kẻ yếu mới nói như vậy."
 
 Hiện tại ta không biết ngươi còn thủ đoạn gì giao thủ với ta, bắt lấy ngươi chúng ta có thể biết càng nhiều tin tức ve Tà Minh.
 
 Nguyên nhân Tả Vân Lãnh không thừa thắng xông lên chính là vì muốn bắt sống.
 
 Hắn tin Lỗ Nguyên biết nhiều thứ.
 
 "Thái Kinh Đào, bảo vệ ta rời đi." Lúc này Lỗ Nguyên nói với Thái Kinh Đào.
 
 Ánh mắt Thái Kinh Đào ngưng tụ, hắn không nghĩ tới Lỗ Nguyên vừa rồi khí thế rất thịnh lại bị đâm thủng hai mắt.
 
 Thân hình nhanh chóng vọt về phía Lỗ Nguyên.
 
 "Thái Kinh Đào, xem ra ngươi phân không rõ tình thế."
 
 Nhậm Vi An trầm giọng nói.
 
 "Ta cũng không có không phân rõ tình thế."
 
 Thái Kinh Đào xuất hiện bên cạnh Lỗ Nguyên, lúc nói xong đột nhiên xoay người.
 
 Tay trái nắm thành quyên, bộc phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh về phía ngực đối phương, còn tay phải lại trảo lấy trường đao trong tay đối phương.
 
 Âm!
 
 Một quyền nhanh như chớp đánh vào ngực Lỗ Nguyên.
 
 Lỗ Nguyên hoàn toàn không ngờ tới Thái Kinh Đào sẽ ra tay với mình, không hề có chút phòng bị, chỉ cảm giác được một cỗ khí kình giống như núi lửa truyền vào ngực, thân thể bay ngược ra ngoài.
 
 Trong quá trình này trường đao trong tay cũng đã bị cướp mất.
 
 Phốc!
 
 Lỗ Nguyên phun một ngụm máu tươi, tê liệt ngã trên mặt đất, xương sườn và kinh mạch trong cơ thể đút đoạn
 
 Thái Kinh Đào không hề nương tay, muốn một quyền đánh chết Lỗ Nguyên.
 
 Khu! Khul
 
 Hai mắt đã mù, máu tươi không ngừng từ trong miệng chảy ra, mắt thấy là sống không nổi rồi.
 
 "Ngươi, ngươi thật ác độc!"
 
 Nói xong câu này tắt thở chết tươi.
 
 "Thái Kinh Đào, ngươi..."
 
 Nhậm Vi An thấy cảnh này gầm nhẹ, thân hình đã vọt tới bên cạnh Lỗ Nguyên, muốn nhìn xem có thể cứu Lỗ Nguyên hay không.
 
 Và ngay lúc này, mắt An Khánh Hầu đứng bên cạnh Phong Thượng An lấp lóe, bàn tay chạm vào bên hông, có hàn quang lóe lên.
 
 Xi xil
 
 Phong Thượng An kinh ngạc, trên cổ xuất hiện một vết máu.
 
 "An Khánh Hầu, ngươi. . "
 
 Hắn chỉ tay vào An Khánh Hầu.
 
 "Muốn trách thì trách Lỗ Nguyên quá tự tin, hắn bất bại nên ngươi cũng không cần sống."
 
 Hàn quang trong tay An Khánh Hầu biến mất, là một thanh nhuyễn kiếm cực nhỏ.
 
 An Khánh Hầu có thể trở thành An Khánh Hầu đời thứ hai sao có thể yếu được.
 
 Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên yên tĩnh. Không ai tưởng tượng được sự tình sẽ biến thành như vậy.
 
 "Tiểu thư, An Khánh Hầu giết hắn."
 
 Thải Vi kinh ngạc nói.
 
 "Ta đánh giá thấp An Khánh Hầu, trách không được hắn có thể trở thành An Khánh Hầu đời thứ hai."
 
 Mộ Dung Khinh Trần nhìn An Khánh Hầu trong đình, thì thào nói.
 
 An Khánh Hầu bài danh thứ ba trong thập đại hầu gia, địa vị như vậy không phải ai cũng có thể giữ.
 
 Nàng phạm sai lầm, xem thường An Khánh Hầu.
 
 Cái giá xem thường An Khánh Hầu chính là như thế.
 
 Bên trong đình, An Khánh Hầu bình tĩnh lướt qua thi thể Phong Thượng An, chậm rãi tiến về phía xe ngựa.
 
 Thái Kinh Đào cầm trường đao đi theo bên cạnh An Khánh Hau.
 
 Khi đến gần xe ngựa, Nhậm Vi An và Tả Vân Lãnh cũng tới gần.
 
 "Chẳng lẽ Hầu gia cứ vậy mà rời đi sao?"
 
 Nhậm Vi An nhìn An Khánh Hầu, lạnh lùng nói.
 
 "Chẳng lẽ hai vị muốn ngăn cản chúng ta, ta là An Khánh Hầu Đại Chu, các ngươi có lý do gì để ngăn cản ta?"
 
 "Đương nhiên các ngươi cũng không mang được ta đi, trường đao chính là vũ khí ta nhờ người luyện chế, chẳng lẽ hai vị muốn cướp?"
 
 An Khánh Hầu nhìn hai người, bình thản nói.
 
 Hiện tại người nên chết đều đã chết, Thiên Giám Ti căn bản không cách nào mang hắn rời đi.
 
 Chỉ cần hắn cam trường đao, tin rằng người của Tà Minh sẽ lại tiếp xúc với hắn, dù sao mục đích hắn tới nơi này chính là để lấy trường đao.
 
 Nghe An Khánh Hầu nói xong, trong mắt Nhậm Vĩ An tràn ngập lửa giận, muốn động thủ.
 
 "An Khánh Hầu, ngươi đi không thành vấn đề, nhưng ta khuyên ngươi giao trường đao cho chúng ta."
 
 Tả Vân Lãnh tram giọng nói.
 
 "Nếu các ngươi không động thủ với ta, như vậy ta liền đi!"
 
 An Khánh Hầu không có trả lời hắn mà cùng Thái Kinh Đào bước lên xe ngựa đã bị hủy diệt một nửa, có chút tàn tạ.
 
 "Chuyện này...
 
 Nhậm Vi An nhìn An Khánh hầu rời đi mà hai tay nắm chặt, muốn một quyền đánh về phía An Khánh hau.
 
 Xe ngựa chậm rãi rời khỏi tâm mắt bọn họ.
 
 Lúc này ba người Mộ Dung Khinh Trần từ trong bóng tối chạy như bay đến.
 
 "Tham kiến công chúa, chúng thuộc hạ làm việc bất lợi, xin công chúa trách phạt!"
 
 "Tả lão, Nhâm lão đây không phải lỗi của các ngươi, là ta xem thường An Khánh Hầu, đưa thi thể người nọ mang về, xem có thể lấy được manh mối từ thi thể hay không." Mộ Dung Khinh Trần nói.
 
 "Được!"
 
 Nhậm Vĩ An giơ tay chộp lấy thi thể Lỗ Nguyên.
 
 Nhưng khi hắn bắt được thi thể đối phương thì ngực thi thể bỗng nổ tung, thi thể trở nát bét.
 
 An Khánh Hầu không cho bọn họ tìm kiếm chút manh mối nào.
 
 Không cần xử lý thi thể Phong Thượng An, để người Phong gia trang tới xử lý, thi thể hắn không có giá trị gì.
 
 Mộ Dung Khinh Trần lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận