Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 476: Kiếm đạo ý chí, công kích tinh thần

Chương 476: Kiếm đạo ý chí, công kích tinh thầnChương 476: Kiếm đạo ý chí, công kích tinh thần
 
 Chương 476: Kiếm đạo ý chí, công kích tỉnh thân
 
 "Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ thắng Tô Thần."
 
 Hòa thượng Không nói.
 
 Hắn đã xem qua tư liệu vê Tô Thần, người này có thực lực bình thường, không phải đối thủ của hắn.
 
 Hắn rất tự tin ở điểm này.
 
 Bởi vì hắn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ.
 
 Không nên xem thường Tô Thần, hắn không hiển sơn lộ thủy nhiều năm như vậy, chắc chắn thực lực không như bề ngoài, ngươi phải toàn lực ứng phó.
 
 "Ngươi là người có tư chất tốt nhất trong thế hệ trẻ của Thanh Long Tự, thân thể, tinh thần và thiền pháp tam vị đồng tu, toàn lực ứng phó Tô Thần hẳn là không có vấn đề."
 
 Phục Đức phương trượng mở miệng nói.
 
 "Vậy khi nào ta ra tay khiêu chiến Tô Thần?"
 
 Hòa thượng Không mở miệng nói.
 
 "Đại Thừa Pháp Vương mời hai vị sư thúc của ngươi ra mặt, ngươi theo hai vị sư thúc ra ngoài xem tình thế trước, nếu như bọn họ không cách nào áp chế đối phương ngươi liền khiêu chiến Tô Thần, lấy thắng bại của hai người các ngươi chấm dứt chuyện này."
 
 Phục Đức phương trượng mở miệng nói.
 
 "Đệ tử tuân lệnh!"
 
 Hòa thượng Không lĩnh mệnh rời đi.
 
 Sau khi hắn rời đi, có một người từ phía sau đại điện đi ra.
 
 Người này mặc áo đen, đeo mang mặt nạ, chỉ để lộ một đôi mắt.
 
 "Không nghĩ tới Phục Đức phương trượng chưa đánh đã sợ trước.
 
 Người tới trâm giọng nói.
 
 "Không phải sợ mà là ta không muốn Thanh Long Tự bị hủy hoại."
 
 Phục Đức phương trượng mở miệng nói.
 
 "Thất bại không phải là hủy diệt sao?"
 
 Người tới tiếp tục nói.
 
 "Chỉ can lực lượng của ta vẫn còn thì có thể đứng lên lại, một khi lực lượng không còn, Thanh Long tự không chỉ không thể khôi phục mà không còn năng lực đứng lên."
 
 Phục Đức phương trượng bình thản nói.
 
 "Điện hạ bên bảo ta mang Lăng Triết rời đi, không biết phương trượng có đồng ý hay không?”
 
 "Lăng Triết không thể rời đi, ta cũng sẽ không để hắn rời đi."
 
 "Hắn cần gánh vác sai phạm do mình gây ra." Phục Đức lạnh giọng nói.
 
 "Nếu như vậy thì đại hoàng tử và Đại tướng quân đều sẽ không cao hứng?"
 
 Người tới trâm giọng nói.
 
 "Đừng lấy Đại hoàng tử và Đại tướng quân ra uy hiếp bổn tọal”"
 
 Hai mắt Phục Đức phương trượng lóe sáng.
 
 Nhất thời có một cỗ uy áp cường đại bao phủ người áo đen.
 
 Người áo đen kinh hãi, hắn không nghĩ tới Phục Đức phương trượng lại ra tay với hắn.
 
 Lập tức bộc phát khí tức ngăn cản, chỉ là khí tức của hắn bị ép sụp, sau đó một cỗ lực lượng to lớn rơi vào trên thân thể.
 
 Hắn không chỉ cảm thấy thân thể bị đè nặng mà tinh thần của hắn cũng không tốt hơn là bao, tròng mắt muốn lồi ra ngoài.
 
 "Phương trượng!"
 
 Hắn cố gắng nặn ra hai chữ.
 
 "Nơi này là Thanh Long Tự, không phải nơi ngươi có thể càn rỡ."
 
 Lúc Phục Đức phương nói chuyện, khí thế cùng với tinh thần áp chế giống như thủy triều rút đi.
 
 Sắc mặt người áo đen khôi phục bình thường nhìn Phục Đức phương trượng mà kinh hãi không thôi.
 
 "Đa tạ, phương trượng hạ thủ lưu tình!"
 
 Nói xong xoay người rời đi không nhắc lại chuyện Lăng Triết nữa.
 
 Mạng Lăng Triết hắn không giữ được cho nên rời đi cho thỏa đáng.
 
 Chỉ là lúc bước ra khỏi đại điện, trong mắt người áo đen lóe thù hận.
 
 "Trúng Thiên Phật Mật Tàng Kinh của ta mà không kịp thời phát hiện sẽ bị ta độ hóa, đến lúc đó không ai có thể cứu được ngươi!"
 
 Phục Đức phương trượng nhìn người áo đen rời đi, lạnh giọng nói.
 
 Lúc này tất cả người quan chiến đều đang chờ đợi phản ứng của Thanh Long Tự.
 
 "Đến rồi!"
 
 Tô Thần vẫn luôn chú ý động thái bên trong Thanh Long Tự, cảm giác được hai cỗ khí tức cường đại liên đưa mắt nhìn tới.
 
 Có ba bóng người từ bên trong đi ra.
 
 Trong đó có hai lão tăng đi phía trước, phía sau còn có một tăng nhân trẻ tuổi.
 
 "Ba người này là?”
 
 Một số người không biết thân phận của ba người nên nhẹ giọng hỏi.
 
 "Hai vị cao tăng ta thì ta không biết, nhưng ta biết hòa thượng trẻ tuổi kia, hắn là đệ tử của phương trượng Phục Đức đại sư, hòa thượng Không, thực lực đã đạt tới Thiên Nhân tam nạn, nghe đồn vẫn còn là tam vị đồng tu, mạnh hơn Thiên Nhân tam nạn bình thường nhiều.
 
 Một số người giải thích.
 
 Hai tên Thiên Nhân cửu nạn, một tên Thiên Nhân tam nan. Giọng Yến Nam Thiên vang lên bên tai Tô Thần.
 
 "Như vậy sao? Xem ra Thanh Long Tự muốn đối cứng với chúng ta!"
 
 Nghe Yến Nam Thiên truyên âm, Tô Thần nhẹ giọng nói.
 
 Hai trong ba người này cộng thêm Đại Trí Pháp Vương và Bảo Chí Pháp Vương chính là bốn tên Thiên Nhân cửu nạn.
 
 Đối ứng với võ giả Thiên Nhân Cửu nạn bên hắn.
 
 Vậy tăng nhân trẻ tuổi hẳn là hướng về hắn rồi.
 
 “Thanh Long Tự tính toán thật sâu!”
 
 Tô Thần thầm nghĩ.
 
 "Tô chưởng giáo, muốn giao thủ thì giao thủ trước."
 
 Bảo Chí Pháp Vương lạnh giọng nói.
 
 Âm!
 
 Ngay khi hắn vừa dứt lời thì Liễu Sinh Nhất Kiếm động, vừa rồi hắn giao thủ với Đại Trí Pháp Vương còn chưa tận hứng.
 
 Bàn tay nâng trường kiếm lên.
 
 Nhất thời có một cỗ kiếm khí cường đại bộc phát.
 
 Ánh mắt Đại Trí Pháp Vương đứng đối diện ngưng tụ, một kiếm này để hắn cảm thấy áp lực.
 
 Hơn nữa hắn còn biết mình không thể né tránh, nếu như né tránh thì Liễu Sinh Nhất Kiếm sẽ tăng kiếm tốc, cho hắn một kích trí mạng.
 
 "Kim Cương Bá Diệt Quyền."
 
 Cho dù bị áp chế nhưng Đại Trí Pháp Vương vẫn đánh ra một quyên.
 
 Quyền kinh mênh mông, có ánh sáng màu vàng như sóng biển công kích Liễu Sinh Nhất Kiếm.
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm chém ra một kiếm.
 
 Giờ khắc này hai người một bên khí thế không thể đỡ, một bên kiếm khí tung hoành, khai sơn bổ thạch.
 
 Kengl
 
 Quyền kiếm va chạm nhau.
 
 Có tiếng nổ vang lên, sóng khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
 
 Sau một đòn hai người đều không có lui về phía sau mà tiếp tục giao thủ.
 
 Chỉ là lần này Đại Trí Pháp Vương ra quyên nhanh như chớp, khí kình màu vàng phô thiên cái địa ập tới Liễu Sinh Nhất Kiếm.
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm cũng không dừng chút nào, chém ra một kiếm.
 
 Lúc trước chỉ là thăm dò, bây giờ mới thật sự chiến đấu, muốn phân ra thắng bại.
 
 Bùm! Bùm! Buml
 
 Sau mấy chiêu, hai người bị khí kình chấn lùi lại mấy bước. Giờ phút này cổ tay Đại Trí Pháp Vương chảy máu, tay cầm kiếm của Liễu Sinh Nhất Kiếm run ray hai người đều đã bị thương.
 
 Cả hai đều không để ý tới điểm này, đôi mắt đều nhìn chằm chằm đối phương.
 
 Đặc biệt là Liễu Sinh Nhất Kiếm, chiến ý trên người hắn đang dâng cao.
 
 Đại Trí Pháp Vương cho hắn áp lực rất lớn, chỉ có dưới áp lực như vậy kiếm đạo của hắn mới có thể tiến thêm một bước.
 
 Hắn bước lên phía trước.
 
 Ngay khi hắn bước lên, trên người Đại Trí Pháp Vương bỗng phát ra một cỗ lực lượng tinh thần.
 
 Ca lực lượng này nháy mắt vọt vào không gian tinh thần của Liễu Sinh Nhất Kiếm.
 
 Lực lượng tinh thần!
 
 Cảm nhận được điểm này, ánh mắt Tô Thần ngưng tụ, sau đó trầm tĩnh lại.
 
 Ý chí kiếm đạo của Liễu Sinh không phải dễ dàng đánh tan như vậy.
 
 Đây chính là một nhân vật sát thê chứng kiếm đạo.
 
 Thân hình Liễu Sinh Nhất Kiếm dừng lại, không gian tinh thần của hắn giống như bị một tầng lưới khổng lồ bao phủ, không cách nào xuyên thấu.
 
 Áp chế tinh thần khiến trái tim Liễu Sinh Nhất Kiếm bị đè nặng, cảm giác như muốn ngừng đập, máu tười từ khóe miệng tràn ra.
 
 Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng Liễu Sinh Nhất Kiếm đã trọng thương.
 
 Trên người Liễu Sinh Nhất Kiếm bỗng có một cỗ ý chí kiếm đạo bùng lên, ý chí này vô kiên bất tôi, trực tiếp chấn nát tấm lưới trong không gian tinh thần.
 
 "Giết!"
 
 Sau đó hắn quát một tiếng, trường kiếm trong tay chém ra, kiếm quang đánh nát công kích tinh thần của Đại Trí Pháp Vương.
 
 Khi tinh thần công kích bị đánh nát, Đại Trí Pháp Vương giống như bị cự chùy nen trúng, hai mắt tối sâm.
 
 Bất quá kiếm quang của Liễu Sinh Nhất Kiếm tiếp tục hướng về Đại Trí Pháp Vương.
 
 Trấn Ma Ngũ Hành Chưởng!
 
 Đúng lúc này Bảo Chí Pháp Vương ra tay, bàn tay giống như năm ngọn núi ngăn cản một kiếm của Liễu Sinh Nhất Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận