Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 330: Uy hiếp, hạ độc, nghẹn khuất

Chương 330: Uy hiếp, hạ độc, nghẹn khuấtChương 330: Uy hiếp, hạ độc, nghẹn khuất
 
 Chương 330: Uy hiếp, hạ độc, nghẹn khuất
 
 “Ngươi đã an bài xong, như vậy ta cũng sẽ không nói gì nữa?”
 
 "Bất quá bên ta nhận được mệnh lệnh từ Kinh sư truyên đến, chính là Tân sư bên cạnh Tam hoàng tử muốn Kim Mai Bình, hi vọng chúng ta có thể lấy từ trong tay Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
 
 Lục Trâm uống một ngụm trà mở miệng nói.
 
 Nghe được lời Lục Trầm, ánh mắt Văn Dật Phàm ngưng tụ, đặt chén trà trong tay xuống.
 
 Trâm giọng nói:
 
 "Mặc dù Kim mai bình có thể giúp cho người ta khôi phục thương thế, nhưng lại có thể làm nhập ma, người sử dụng Kim mai bình đều không thoát khỏi vận mệnh này!"
 
 “Sao nhân vật như Tần sư lại có hứng thú với thứ kia chứ”
 
 "Tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm!"
 
 Lục Trầm lắc đầu nói.
 
 Hiện giờ Kim Mai Bình đang ở trong tay Kim Phong Tế Vũ Lâu.
 
 Muốn lấy Kim Mai Bình từ trong tay Kim Phong Tế Vũ Lâu cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
 
 Tuy rằng thứ này có tai hại, nhưng mặc kệ như thế nào đều có thể cứu mạng.
 
 Không hẳn là Kim Phong Tế Vũ Lâu sẽ cho bọn họ.
 
 "Có chút khó khăn, tuy rằng chúng ta hợp tác với Kim Phong Tế Vũ Lâu nhưng hai bên đều đề phòng lẫn nhau, muốn từ trong tay bọn họ thu được Kim Mai Bình, không có hy vọng!"
 
 “Có thể từ chối yêu cầu từ Kinh sư không?”
 
 Văn Dật Phàm mở miệng nói.
 
 Lục Trầm lắc đầu nói.
 
 Cho dù có lấy được hay không thì bọn họ đều phải làm.
 
 Không thể từ chối.
 
 Đúng lúc này có một người từ trên cao bay xuống đại sảnh.
 
 Người tới mặc áo bào đen, đeo mặt nạ.
 
 Từ thân hình hay trên mặt đều không thể nhìn ra gì hết.
 
 Trong đại sảnh, đồng tử Văn Dật Phàm và Lục Trầm đột nhiên co rụt lại.
 
 Không tự chủ được vận chuyển khí kình trong cơ thể.
 
 Nhưng trong nháy mắt này cả hai bị một cỗ khí tràng khủng bố đè ép.
 
 Khí kình hai người vừa mới nhấc lên trong nháy mắt bị ép tan.
 
 Nhất thời, hai người kinh hãi nhìn người đeo mặt nạ.
 
 Người tới có thực lực rất khủng bố, không phải bọn họ có thể chống lại.
 
 “Các hạ là ai?” Nơi này là phủ đệ của Văn Dat Phàm, hẳn là đối phương đến tìm hắn.
 
 Hơn nữa đối phương không có lập tức động thủ có nghĩa là không có ý giết bọn họ.
 
 Cho nên hắn đứng lên khom người nói.
 
 Khi hắn mở miệng, có một đạo hắc quang trực tiếp bắn vào trong miệng hắn, sau đó chỉ cảm giác một cỗ khí kình ở ngực khẽ động, hắc quang tiến vào trong bụng.
 
 Lục Trâm ở một bên ngẩn ra, muốn nói gì đó.
 
 Nhưng đồng dạng cũng bị một đạo hắc quang bắn vào trong miệng.
 
 "Hai người các ngươi đều trúng Thiên Sát Hắc Hồn Hoàn của ta, nếu năm ngày sau không có giải dược thì thần hồn sẽ bị ăn mòn, trực tiếp nhập ma, sau khi nhập ma chẳng phân biệt địch ta, chỉ có chém giết, cho đến khi khí kình hao hết, tinh huyết cạn kiệt mới đình chỉ!"
 
 "Muốn giải dược, các ngươi lấy Kim mai bình từ trong tay Kim Phong Tế Vũ Lâu tới cho tal"
 
 “Nhớ rõ chỉ có năm ngày!”
 
 "Năm ngày sau, ta sẽ trở lại!"
 
 Nói xong bóng người rời đi, biến mất trước mặt hai người, giống như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
 
 Hai người không khỏi nhìn nhau.
 
 “Chuyện này... “
 
 Bọn họ không nghĩ rằng đạt tới cảnh giới như bọn họ lại bị người khác áp chế và bức bách như thế này.
 
 “Người này cũng muốn Kim mai bình, xem ra Kim mai bình có tác dụng mà chúng ta không ngờ tới.”
 
 Văn Dật Phàm trầm giọng nói.
 
 “Hiện tại không phải lúc quan tâm Kim mai bình, hiện tại nên nghĩ cách giải độc trong cơ thể.”
 
 “Không phá giải được chỉ có thể nghĩ biện pháp lấy Kim mai bình từ Kim Phong Tế Vũ Lâu thôi.”
 
 Lục Trầm Trâm nói.
 
 "Nhưng mà chúng ta thu được Kim mai bình rồi giao cho đối phương mà không giao cho Tần sư, chỉ Sợ sau này cũng có phiền toái!"
 
 Văn Dật Phàm trầm giọng nói.
 
 "Bên Tần sư chỉ là phiền toái, còn bên đối phương là cái chết, không biết thực lực của đối phương mạnh như thế vì sao không trực tiếp đến Kim Phong Tế Vũ Lâu."
 
 Lục Trâm cau mày nói.
 
 Có thể trực tiếp áp chế khí kình của bọn họ, thực lực của đối phương ít nhất phải ở Thiên Nhân lục nạn.
 
 Cường giả như vậy tiến đến Kim Phong Tế Vũ Lâu, hẳn là có thể bức bách đối phương giao ra Kim mai bình.
 
 “Chẳng lẽ bên trong Kim Phong Tế Vũ Lâu còn cường giả?”
 
 Lục Trầm tiếp tục nói.
 
 Lúc hắn nói chuyện cũng bắt bắt đầu điều tra biến hóa trên người, nhưng không phát hiện chỗ nào khó chịu.
 
 Sắc mặt vô cùng âm trầm.
 
 Không tra ra độc trên người, có thể thấy được độc còn đáng sợ hơn tưởng tượng.
 
 Ánh mắt nhìn về phía Văn Dật Phàm, Văn Dật Phàm cũng lắc đầu.
 
 Hắn cũng không điều tra ra thân thể biến hóa chỗ nào.
 
 “Không nghĩ tới hai tên Thiên Nhân tam nạn lại ngu xuẩn như vậy, vừa rồi căn bản không phải độc vật, chỉ là một viên thuốc bình thường mà thôi.”
 
 “Vậy mà các ngươi lại cuống cuồng lên!”
 
 Lúc này một giọng nói trầm thấp từ bên ngoài đại sảnh truyên vào.
 
 Văn Dật Phàm và Lục Trâm ngẩn ra.
 
 Bọn họ vọt ra khỏi đại sảnh, ánh mắt quét nhìn bốn phía nhưng lại không phát hiện bất luận kỳ nào.
 
 “Các ngươi không phát hiện được ta, Văn Dật Phàm, trước đó ngươi không có trúng độc nhưng hiện tại đã trúng độc, độc này do ta hạt"
 
 “Lát nữa độc tố trong cơ thể ngươi sẽ bộc phát rồi từ từ ăn mòn khí kình trong cơ thể ngươi.”
 
 “Muốn giải quyết phiền toái, ngươi có thể tìm một người có thực lực mạnh hơn ngươi để trợ giúp thanh trừ độc tố này.”
 
 “Người trợ giúp ngươi cần có thực lực Thiên Nhân lục nạn trở lên!”
 
 "Tên kia, ngươi rất may mắn vì không có bị ta hạ độc!"
 
 Tiếng nói vừa dứt, Văn Dật Phàm liền biến sắc bởi vì hắn cảm giác được khí kình trong cơ thể mình bắt đầu bị ăn mòn, tiêu hao.
 
 Ánh mắt Văn Dật Phàm trở nên âm lãnh quét một vòng xung quanh nhưng lại không phát hiện động tính gì.
 
 “Han là đã rời đi rồi!"
 
 "Ngươi cảm thấy thế nào?"
 
 Lục Trâm Trâm hỏi.
 
 Người trước là vì Kim mai bình, người sau là vì Văn Dật Phàm.
 
 Không hạ thủ chỉ để cho hắn trúng độc, tìm cao thủ ép độc tố.
 
 Thiên Nhân lục nạn?
 
 Hiện tại ở chín quận phương bắc chỉ Thanh Long tự mới có.
 
 Hoặc cần phó minh chủ Thiên Hạ Minh đến chín quận phương bắc.
 
 Nhưng những người này sẽ không giúp Văn Dật Phàm.
 
 Xem ra đối phương muốn Văn Dật Phàm hắn rời đi.
 
 Trong vòng mười ngày, nếu như không thể ngăn chặn thì khí kình của ta sẽ biến mất, một khi khí kình biến mất, thực lực của ta có thể rơi xuống Thiên Nhân cảnh.
 
 Văn Dật Phàm trầm giọng nói.
 
 "Mười ngày, từ nơi này chạy tới Kinh sư ước chừng mười ngày, đây là không cho ngươi cơ hội cân nhắc.”
 
 “Ngươi đoán có thể là do ai phái tới? Có thể là người của Thất hoàng tử phái tới không?”
 
 Văn Dật phàm là một trong những nhân vật lãnh quân của Tam hoàng tử ở chín quận phương bắc.
 
 Lúc này muốn Văn Dật Phàm rời đi.
 
 Hoàn toàn là đang chèn ép thế lực bên Tam hoàng tử.
 
 “Có thể, năm xưa Thất hoàng tử ngao du giang hồ quen biết không ít kỳ nhân dị sĩ.”
 
 “Ép ta rời khỏi vào lúc này, e là muốn an bài người đến Lĩnh Nam quận”
 
 “Chẳng lẽ Lý Duy đã đầu nhập vào Thất hoàng tử!”
 
 Văn Dật Phàm trầm giọng nói.
 
 Lúc này quản gia trong phủ chạy đến.
 
 “Lão gia, nữ nhi của Lý Duy ở Huyền Âm Lâu đã trở lại!”
 
 Lão giả quản gia nói.
 
 Nghe đồn lúc trước nàng tranh đoạt vị trí tam công chúa Huyền Âm Lâu, xem ra bây giờ đã trở thành tam công chúa Huyền Âm Lâu rồi!"
 
 “Lý Duy có một nữ nhi tốt, tam công chúa Huyền Âm Lâu có địa vị bất phàm ở Huyền Âm Lâu, chính là ứng cử viên kế thừa vị trí lâu chủ.”
 
 “Hẳn là bên người có cao thủ, nếu Quan Thiên Cừu chỉ phái đệ tử của hắn đi thì không giết được Lý Duy.”
 
 Văn Dật Phàm mở miệng nói.
 
 “Thực lực Huyền Âm Lâu chỉ kém Đao Minh một chút, nếu bên cạnh Lý Duy có cao thủ Huyền Âm Lâu, chưa chắc Quan Thiên Cừu sẽ động thủ.”
 
 Lục Trầm Trâm hỏi.
 
 "Huyền Âm lâu, Thất hoàng tử, xem ra Huyền Âm lâu đã đầu nhập vào Thất hoàng tử, truyền tin tức này cho Tam hoàng tử, ta lập tức trở về Kinh sư rồi tranh thủ quay lại đây!"
 
 Văn Dat Phàm trầm giọng nói, hắn có chút tức giận cùng nghẹn khuất.
 
 Hôm nay hai người bọn họ hoàn toàn bị động, bị người khác đe dọa.
 
 Thế mà còn chưa biết là ai đang đe dọa mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận