Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 1029 - Kiếm động, trảm ma, phá thiên



Chương 1029 - Kiếm động, trảm ma, phá thiên




Hô!
Cố Thiên Hồn gầm lên, chân khí trên người nháy mắt bùng nổ, thực lực vượt qua Ngưng Thần.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Cốc Thần Thông.
Khác với những người khác.
Cố Thiên Hồn tu luyện chính là thần hồn, sau khi tiếp nhận huyết sắc năng lượng và hung sát chi khí này, thần trí của hắn không hề bị ảnh hưởng.
“Không ngờ Cố Thiên Hồn lại có thủ đoạn này, nếu không phải Thiên Nhai Các ra tay, lần này ta cũng phải chịu tổn thất rồi.”
“Có lẽ phải dùng đến một số lực lượng khác mới có thể trấn áp được hắn ta!”
Tiết Bình Sinh nhìn Cố Thiên Hồn trong huyết trận, nói.
Sau đó, ánh mắt chuyển sang Cốc Thần Thông.
Hiện tại, e rằng thực lực của Cố Thiên Hồn đã đạt đến cảnh giới Phá Toái.
Có khả năng mở Thiên Môn.
Hơn nữa còn là Phá Toái không bị Thiên Môn ảnh hưởng.
“Đây chính là thực lực thật sự của ngươi sao, quả thực có chút cường đại!”
“Nhưng ta có chút tò mò, đường đường là Nhị trưởng lão của Trường Sinh Hội, tại sao lại chưa đạt đến cảnh giới Phá toái đây?”
Cốc Thần Thông nhìn Cố Thiên Hồn, nói.
“Tại sao ta phải đột phá chứ? Đột phá rồi, một khi vận dụng hư ảnh Thiên môn sẽ xuất hiện, ta lại không có cách nào chống lại Thiên Môn.
“Nếu tiến vào Thiên Môn, với thực lực như ta cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.”
Cố Thiên Hồn lạnh giọng nói.
“Đây chính là nguyên nhân ngươi muốn có được huyết mạch Đế tộc sao?”
“Xem tình hình hiện tại thì ngươi đã rút ra được thứ gì đó từ trên người Thất hoàng tử rồi có phải không?”
Cốc Thần Thông mở miệng nói.
“Chu đế có huyết mạch Đế tộc, nhi tử của hắn tất nhiên cũng có. Huyết mạch Đế tộc là huyết mạch chỉ có gia tộc từng xuất hiện cường giả Đại Đế mới có thể sinh ra.”
“Chỉ cần ta có được một tia, khi bước vào Thiên Môn, ta sẽ được trọng dụng. Ngươi nói xem, làm sao ta có thể không hứng thú được?”
Cố Thiên Hồn dường như không có ý định né tránh vấn đề này mà trả lời câu hỏi của Cốc Thần Thông.
Cốc Thần Thông này muốn làm gì?
Ánh mắt Tiết Bình Sinh ngưng tụ.
Hắn không ngờ rằng Cốc Thần Thông lại hỏi vấn đề như vậy.
“Vậy sao, thật đáng tiếc!”
Cốc Thần Thông thở dài.
“Thở dài? Ngươi đang thở dài cho ta sao?”
“Ngươi nên thở dài cho chính mình đi!”
Cố Thiên Hồn lạnh giọng nói.
“Vậy sao? Ta đang thở dài cho việc ngươi mưu tính bấy lâu nay, đến lúc sắp thành công thì lại không còn cơ hội nữa.”
“Ngươi nói xem, như vậy có đáng để thở dài hay không?”
Cốc Thần Thông nói.
“Tìm chết!”
Nghe Cốc Thần Thông nói, sắc mặt Cố Thiên Hồn trở nên dữ tợn.
Hắn ta giơ tay lên, thân hình khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Cốc Thần Thông.
Ầm!
Đánh ra một quyền.
Huyết khí đáng sợ lao thẳng về phía Cốc Thần Thông.
Cốc Thần Thông bất động, tung một quyền đáp trả.
Chân khí từ nắm đấm ngưng tụ thành một thanh kiếm va chạm với quyền kình của đối phương.
Ầm!
Kiếm quang va chạm với huyết quang phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Thấy một quyền của mình bị đối phương dễ dàng chặn lại, Cố Thiên Hồn hơi nheo mắt.
“Thực lực của ngươi đã vượt qua Ngưng Thần!”
“Nhưng ngươi vẫn phải chết!”
Cố Thiên Hồn lạnh lùng nói, khí huyết cuồn cuộn bốc lên.
Khí huyết trong người hắn cũng bắt đầu sôi trào.
Khí huyết sôi trào, hư ảnh khủng bố kia lại hiện lên, thân thể bắt đầu biến đổi.
Khí huyết, chân khí, huyết hải...
Ba cỗ lực lượng kinh khủng hội tụ.
“Huyết hải thao thiên!”
Cố Thiên Hồn gầm lên một tiếng, chân đạp mạnh phất tay.
Trong chưởng ấn khổng lồ có huyết khí dâng trào như biển che lấp cả bầu trời.
Trong chốc lát, mọi người chỉ cảm thấy thân thể mình như bị đè nặng bởi một lực lượng vô hình.
Ánh mắt Cốc Thần Thông hơi nheo lại.
“Thiên Tử vọng khí, Thiên Thánh Kiếm Thể!”
Cốc Thần Thông quát khẽ một tiếng.
Khí lưu xung quanh cuồn cuộn đổ dồn về phía thân thể, trong nháy mắt, khí tức trên người Cốc Thần Thông bỗng chốc tăng vọt.
Đây không phải là sự tăng tiến về thực lực, mà là sự thăng hoa trên phương diện thần thế.
Khi cổ thần thế này xuất hiện, trên người hắn còn phát ra kiếm khí đáng sợ.
Kiếm khí phóng lên trời rồi ngưng tụ giữa không trung, một thanh cự kiếm dài trăm trượng hiện ra trên không.
Kiếm vừa hiện, kiếm khí kinh khủng càn quét cả khu vực.
Huyết khí dưới kiếm khí giống như bị chấn động, nhanh chóng tản ra.
Ầm!
Thiên môn trên bầu trời vốn bị che khuất như cảm nhận được lực lượng khủng khiếp này, bắt đầu dị động.
Lôi đình lấp lóe.
Trong chốc lát, có ba cỗ lực lượng xuất hiện giữa thiên địa này.
Lôi đình, kiếm khí, huyết hải.
“Huyết Hải, Ma Thần nhất kích!”
Lúc này, sắc mặt Cố Thiên Hồn ngưng trọng.
hắn quyết định ra tay trước.
Ầm!
Một quyền ảnh khổng lồ hiện ra, đánh thẳng về phía Cốc Thần Thông.
“Kiếm khai, trảm thiên!”
Cự kiếm khổng lồ kia trong nháy mắt chém ra.
Lôi đình và huyết quang lập tức bị chẻ đôi, sau đó thân kiếm va chạm cùng quyền ảnh đang đánh tới.
Bùm!
Quyền ảnh khủng khiếp bị một kiếm chém vỡ.
Sắc mặt Cố Thiên Hồn biến đổi.
Hắn gầm lên, thân hình bắt đầu phình to, đột nhiên há miệng hít một hơi.
Huyết khí trên mặt đất tràn vào trong cơ thể.
“Ma Thần, Thiên nộ!”
Rống!
Sau lưng Cố Thiên Hồn xuất hiện hư ảnh khổng lồ.
Hư ảnh mang đến cho người ta cảm giác khủng bố khó lường.
Lôi đình hội tụ trên Thiên môn càng lúc càng mạnh mẽ.
Mạnh hơn rất nhiều so với trước đó.
Ngẩng đầu là có thể thấy lôi hải cuồn cuộn trên Thiên môn.
Giết!
Cố Thiên Hồn gầm lên.
Hắn bước một bước dài, xuất hiện trước mặt Cốc Thần Thông.
Thiên Thánh Kiếm Thể của Cốc Thần Thông bộc phát toàn diện, hắn đứng ở đó giống như một thanh cự kiếm chống trời.
“Thiên Thánh Kiếm Thể!”
“Sao hắn lại có Thiên Thánh Kiếm Thể?”
Tiết Bình Sinh nhìn kiếm khí tỏa ra từ người Cốc Thần Thông.
“Thiên Thánh Kiếm Thể, Thánh Kiếm khai!”
Lúc này, thân hình Cốc Thần Thông khẽ động, cả người hóa thành một đạo kiếm quang lao về phía Cố Thiên Hồn.
Ầm!
Lôi hải trên trời đổ xuống.
Kiếm quang va chạm cùng huyết quang.
Hư ảnh trong huyết quang khổng lồ bị kiếm quang cắt làm hai, biến mất không thấy.
Huyết quang hóa thành bóng dáng Cố Thiên Hồn.
Nhưng tất cả lôi đình từ Thiên môn đều giáng xuống người Cốc Thần Thông.
Kiếm trảm! Thiên môn!
Ầm ầm!
Kiếm quang lại xuất hiện.
Một kiếm chém ra va va chạm với lôi đình cuồn cuộn.
Lôi đình cũng bị cắt đôi.
Kiếm quang không hề dừng lại, tiếp tục công kích Thiên Môn.
Ầm!
Kiếm quang chém vào Thiên Môn, Thiên Môn vỡ vụn.
Cốc Thần Thông lơ lửng giữa không trung, khí tức quanh thân nhanh chóng thu liễm.
Hắn vung tay bắt một cái, một luồng khí kình khí ngưng tụ trong tay hóa thành một đạo kiếm quang.
Oanh!
Kiếm quang rơi xuống.
Trên mặt đất, khóe miệng Cố Thiên Hồn không ngừng chảy máu.
Hắn kinh hãi nhìn Cốc Thần Thông, đối phương quá cường đại, ngay cả át chủ bài của hắn cũng không chịu nổi một kích của đối phương.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Xuy!
Kiếm quang xuyên qua thân thể hắn.
"Vì sao?"
Hắn khó hiểu lên tiếng.
Hắn không cam tâm, ẩn nhẫn biết bao nhiêu năm, mưu tính biết bao nhiêu năm.
Vậy mà lại bị chém giết như thế này.
Thân thể ngã ầm xuống đất, đôi mắt mở to.
Cốc Thần Thông đáp xuống.
Hắn nhìn Tiết Bình Sinh nói:
“Tiết ti chủ, đầu của hắn ngươi có thể mang về, từ nay về sau, Đại Phụng tự thuộc về Thiên Nhai Các ta!"
Tiết Bình Sinh nhìn Cốc Thần Thông, ánh mắt ngưng trọng.
Hắn vung tay chộp lấy thi thể Cố Thiên Hồn rồi xoay người rời đi.
Mộ Dung Khinh Trần cũng vội vàng theo sau.



Bạn cần đăng nhập để bình luận