Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 477: Toàn diện áp chế, hòa thượng Không xuất chiến

Chương 477: Toàn diện áp chế, hòa thượng Không xuất chiếnChương 477: Toàn diện áp chế, hòa thượng Không xuất chiến
 
 Chuong 477: Toan dien ap che, hoa thuong Khong xuat chien
 
 Một cỗ đao khí âm hàn xuất hiện như trăng rằm, trực tiếp chém về phía bàn tay của Bảo Chí Pháp Vương.
 
 Bảo Chí Pháp Vương ra tay biến sắc, đao khí quá mức sắc bén, nếu như hắn không trở tay ngăn cản, bàn tay của hắn sẽ bị một đao chém xuống.
 
 Phản ứng theo bản năng, bàn tay chuyển hướng võ về phía đao khí.
 
 Xil
 
 Đại Trí Pháp Vương cuống quít cũng cảm giác được kiếm khí của Liễu Sinh Nhất Kiếm, thân thể né tránh chậm hơn một chút, cánh tay trái bị kiếm khí của Liễu Sinh Nhất Kiếm chém xuống.
 
 "Không!"
 
 Đại Trí Pháp Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết.
 
 Tinh thần khôi phục trong đau đớn, thân hình cấp tốc lui về phía sau.
 
 Hắn muốn lui về phía sau nhưng Liễu Sinh Nhất Kiếm thì không, Liễu Sinh Nhất Kiếm vọt tới, trường kiếm trong kiếm trong tay lại chém ra, hắn muốn một kiếm chém giết Đại Trí Pháp Vương.
 
 "Phổ độ chúng sinh!"
 
 Đúng lúc này, Phục Minh và Phục Không đang quan chiến đột nhiên đồng thời xuất thủ, trong lòng bàn tay có khí kình màu vàng bộc phát hình thành sóng khí va chạm với công kích của Liễu Sinh Nhất Kiếm.
 
 Sở dĩ hai người đồng thời xuất thủ, chính là vì đề phòng có thêm người Thanh Long Hội xuất thủ.
 
 Bùm!
 
 Đúng lúc này, một cỗ khí lực khổng lồ khóa chặt lấy hai người.
 
 Lý Trầm Chu ở phía sau Tô Thần bước ra, gương mặt Lý Trâm Chu như đao gọt, đôi mắt sáng ngời, biệt là khí phách của hắn.
 
 Khí phách tạo thành thế ngăn chặn hai người.
 
 Thanh Long Hội Tam long thủ Lý Trâm Chu.
 
 Vừa rồi Tô Thần đã giới thiệu qua thân phận của Lý Trâm Chu, Tam long thủ của Thanh Long Hội, từ danh hiệu thì Lý Trầm Chu xếp hạng thứ ba trong Thanh Long Hội, có thể thấy được thân phận không đơn giản.
 
 Phục Minh và Phục Không bị khí tức đối phương áp chế, trong mắt có chút kinh hãi.
 
 "Hai người giao thủ, sinh tử tự định, các ngươi dự định lấy nhiều thắng ít sao?"
 
 Giọng Lý Trầm Chu vang lên bên tai hai người.
 
 "Ngươi!"
 
 Phục Minh muốn lên tiếng, nhưng lại không biết nên nói cái gì?
 
 Hai vị đã ra tay, bổn tọa sẽ so chiêu cùng các ngươi.
 
 Nếu Lý Trầm Chu đã ra tay, tuyệt đối không có khả năng chỉ hời hợt thế này, hắn muốn một mình áp chế hai đại cao tăng.
 
 "Ngươi muốn giao thủ với chúng ta."
 
 Nhìn Lý Trâm Chu bước tới, ánh mắt Phục Không và Phục Minh ngưng tụ.
 
 Bất quá Lý Trâm Chu không cho bọn họ cơ hội suy tư, khí thế trên người tăng vọt hình thành một cỗ khí tràng bao phủ hai người.
 
 Lý Trâm Chu tu luyện quyên đạo.
 
 Quyền thế chính là quyền thế.
 
 Khống chế khí thế, khống chế khí thế là có thể khống chế hết thảy.
 
 Trong lúc khống chế hết thảy, ra quyên trấn áp hết thảy.
 
 Đi chính là bá đạo, chính là quyền thế chi đạo.
 
 "Thật mạnh!"
 
 Khi Lý Trầm Chu bộc phát khí thế bá đạo, tất cả các võ giả đều có cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lý Trâm Chu.
 
 Âm!
 
 Bản thân bị áp chế nên Phục Không cùng Phục Minh phải nhanh chóng bộc phát khí thế ngăn cản khí thế của Lý Trâm Chu.
 
 Thanh Long Tự thuộc về Mật tông.
 
 Bọn họ tu luyện thân thể, cũng tu luyện tinh thần và Phật pháp.
 
 Cho nên khí thế hai người bộc phát có thêm một ít lực lượng tinh thần gia trì, muốn áp đảo Lý Trầm Chu.
 
 "Chút công kích tinh thần này vô dụng với ta!"
 
 Lý Trâm Chu giơ tay, bàn tay nắm thành quyền.
 
 Bùm!
 
 Nắm tay trực tiếp nen về phía hai người, quyền kình cường đại nháy mắt chấn nát khí thế và lực lượng tinh thần của hai người.
 
 Sau đó lấy thế Thái Sơn áp đỉnh hạ xuống hai người.
 
 Một người đánh hai người.
 
 "Kim Cương Bất Diệt Quyền!"
 
 Cảm giác được quyền kình mãnh liệt của Lý Trâm Chu, hai người gam nhẹ một tiếng đồng thời ra quyền, quyền ra kim quang lóe, thế công dung mãnh như có thể phá hủy hết thảy.
 
 Quyên kình của hai người va chạm với quyền kình của Lý Trâm Chu.
 
 Không khí chung quanh bị đè ép mà trở nên mơ hồ.
 
 Âm!
 
 Mặt đất dưới chân hai người bởi vì tiếp nhận lực lượng cực lớn mà vỡ vụn.
 
 Sau một kích, Lý Trâm Chu không dừng tay.
 
 Thân hình bay lên cao, nháy mắt tung ra hai quyền. Quyên kình cường đại ma sát với không khí phát ra âm thanh chói tai.
 
 Quyên kình bá đạo, căn bản cũng không có để hai tên cao tăng Thanh Long Tự vào trong mắt, khí thế ba nghễ thiên hạ.
 
 Lý Trâm Chu chính là người như vậy.
 
 Quyền của hắn có thể đánh nát tất cả.
 
 Phục Không và Phục Minh cũng không dừng lại, đồng thời ra quyên ngênh đón.
 
 Quyền ra, cương khí màu vàng mênh mông cuồn cuộn bộc phát va chạm với quyền kinh của Lý Trầm Chu.
 
 Bùm! Bùm!
 
 Hai loại quyên kình va chạm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
 
 Một ít võ giả cấp thấp quan chiến bị thủng màng nhĩ, có máu từ trong lỗ tai chảy ra.
 
 Không!"
 
 Đúng lúc này.
 
 Xil
 
 Một đạo kiếm quang chói mắt xuất hiện, sau khi kiếm quang tán đi, trước mặt Tiết Y Nhân là hai nửa thân thể.
 
 Kiếm khí bá đạo, sắc bén.
 
 Tiết Y Nhân ra tay.
 
 Tuy rằng đã chém giết nhưng đối phương cũng cho hắn một chưởng, trên ngực phía in một chưởng ấn hỏa diễm nóng cháy.
 
 Nhưng Tiết Y Nhân như không có cảm giác gì, căn bản không thèm để ý đến chưởng ấn trên ngực mình.
 
 Tiếp tục giết vê phía hai người kia.
 
 Ba người liên thủ mới có thể áp chế Tiết Y Nhân, hiện tại Tiết Y Nhân liêu mạng bị thương chém giết một người, hai người còn lại đã không phải là đối thủ của Tiết Y Nhân.
 
 Tiết Y Nhân hóa thành một tàn ảnh giết tới.
 
 Kiếm quang lóe lên, lại thêm hai người ngã xuống.
 
 Phốc!
 
 Lúc này Tiết Y Nhân cũng phun ra một ngụm máu tươi, trường kiếm chống đất.
 
 Lúc trước vì tập sát một người, chưởng lực đối phương đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn, sau đó không chữa thương mà vận dụng toàn lực chém giết hai người còn lại.
 
 Hắn kéo lê thân thể chậm rãi đi ra phía sau Tô Thần.
 
 "Tiết Y Nhân này thật là độc ác, liều mình bị thương cũng muốn giết chết ba người Thanh Long Tự."
 
 Người xem cuộc chiến nhìn thấy cảnh tượng này mà âm thầm thán phục.
 
 Trong khi bọn họ thở dài, lại có một tếng kêu thảm thiết vang lên.
 
 Đại Trí Pháp Phương giao thủ với Liễu Sinh Nhất Kiếm đã bị một chém thành hai nửa, ngã nhoài trên đất.
 
 Máu tươi chảy lênh láng tạo thành một vũng lớn.
 
 "Thanh Long Hội ra tay thật sự không lưu tình, sao bọn hắn dám chứ!"
 
 Thấy tình hình này, Lâm Đông Nhân bên cạnh Tẩy Mộc Phong trâm giọng nói.
 
 "Ra tay không thấy máu làm sao uy áp Thanh Long Tự, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Thanh Long Tự căn bản không có ý định đối cứng!"
 
 "Lý Trầm Chu một người dùng quyền thế ngăn chặn Phục Minh và Phục Không, xem ra còn chưa dùng toàn lực, thật sự khiến cho người ta kiêng kị."
 
 "Yến Nam Thiên phía sau Tô Thần còn chưa ra tay, hơn nữa giết Đại Trí Pháp Vương đã bị Liễu Sinh Nhất Kiếm giết, Thanh Long Tự phải xuất ra ít nhất hai tên võ giả Thiên Nhân Cửu nạn mới được."
 
 Tẩy Mộc Phong nói.
 
 "Hòa thượng Không xuất hiện hẳn là vì muốn khiêu chiến Tô Thần."
 
 Thân là quận thủ Tụ Bắc quận, Tẩy Mộc Phong hiểu Thanh Long Tự rất rõ.
 
 Lúc này, sắc mặt hòa thượng Không ngưng trọng, lúc trước hắn còn tưởng rằng Thanh Long Tự có thể áp chế đám người Tô Thần.
 
 Nhưng mà không ngờ tới không phải áp chế đối phương mà đối phương áp chế bọn họ.
 
 Tới lúc hắn ra tay khiêu chiến Tô Thần rồi.
 
 "Tô chưởng giáo, tuổi tác của ta và ngươi không thua kém nhiều lắm, hôm nay ta đại biểu Thanh Long Tự khiêu chiến ngươi, ngươi thắng, ta đại biểu Thanh Long Tự thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận