Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 335: A Phi ra tay, Gia Cát Chính Ngã động

Chương 335: A Phi ra tay, Gia Cát Chính Ngã độngChương 335: A Phi ra tay, Gia Cát Chính Ngã động
 
 Chương 335: A Phi ra tay, Gia Cát Chính Ngã động
 
 Ở đại bản doanh của Thiên Hạ Minh thuộc Tụ Bắc quận.
 
 "Lãnh thúc, người Thanh Long Hội vẫn bất động, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục chờ sao?"
 
 Diêm Huyền mở miệng nói.
 
 "Bọn họ đã chế tạo hỗn loạn mấy lần cho người Thanh Long hội có cơ hội xuất thủ."
 
 "Nhưng người của Thanh Long Hội trước sau vẫn không động thủ."
 
 "Có điều tra được người của Thanh Long hội đang ở địa phương nào không?"
 
 Lãnh Thiên Trì mở miệng nói.
 
 "Chúng ta có quá ít thám tử ở Tụ Bắc quận, không cách nào biết được bọn họ đang ở địa phương nào?"
 
 Diêm Huyền lắc đầu nói.
 
 "Người chúng ta khống chế trong Quỷ Sát phủ cũng không biết tin tức về hành động của Thanh Long hội lần này."
 
 "Người tới chỉ âm thầm phát tin tức, căn bản không lộ diện."
 
 "Lần này người Thanh Long hội rất cẩn thận!"
 
 Diêm Huyền cau mày nói.
 
 "Thanh Long hội không đơn giản, đã như vậy chúng ta cũng không cần chờ, mau chóng bắt lấy Phổ Huệ tự!"
 
 Lãnh Thiên Trì trâm giọng nói.
 
 "Ngươi an bài đi, ngày mai động thủ với Phổ Huệ Tự."
 
 "Đến lúc đó ngươi theo bên cạnh ta!"
 
 Lãnh Thiên Trì nói.
 
 Hắn không muốn chờ đợi nữa.
 
 Tiêu diệt Phổ Huệ Tự, gia tăng khống chế Tụ Bắc quận.
 
 Để cho Thiên Hạ Minh trở thành người thắng lớn nhất ở Tụ Bắc quận.
 
 "Đi an bài đi, sáng mai sẽ động thủ!"
 
 Ban đêm là cơ hội ra tay tốt nhất nhưng Lãnh Thiên Trì hắn thích ban ngày hơn, như vậy mới có thể thể hiện sự cường đại của Thiên Hạ Minh.
 
 “Ta lập tức an bài!"
 
 Diêm Huyền mở miệng nói.
 
 Lúc nà ở một nơi khác.
 
 Gia Cát Chính Ngã cam một phong thư đi tới trước mặt A Phi.
 
 A Phi tiếp nhận thư. Trên thư có một cái tên.
 
 Thiên Hạ Minh, đường chủ Thiên Mộc đường Liễu Khinh Phong.
 
 "Nửa năm trước Liễu Khinh Phong mới bước vào Thiên Nhân nhất nạn, ta từng cảm nhận khí tức của hắn, hẳn là dùng dược vật kích thích bước vào Thiên Nhân nhất nan, với thực lực của ngươi bây giờ giết hắn không khó."
 
 Gia Cát Chính Ngã nói.
 
 "Ý của Gia Cát tiên sinh là giết người Thiên Hạ Minh!"
 
 A Phi có chút nghi hoặc.
 
 "Thiên Hạ Minh tính kế chúng ta, chúng ta giết người của bọn họ là chuyện bình thường, hôm nay Liễu Khinh Phong sẽ giám thị Phổ Huệ tự."
 
 "Chính là cơ hội cho chúng ta ra tay giết hắn."
 
 "Giết chết hắn, Thiên Hạ Minh sẽ mất một tên cao thủ Thiên Nhân cảnh."
 
 "Căn cứ tin tức mà ta lấy được, bên trong Phổ Huệ Tự có hai cao thủ Thiên Nhân cảnh, là phương trượng Hoài Viễn và sư đệ của hắn Hoài Mục!"
 
 "Trong tình huống bình thường, bọn họ không có sức ngăn cản."
 
 "Nhưng Thiên Hạ Minh khiêu khích mấy lần mà Phổ Huệ Tự vẫn có thể ngăn cản được!"
 
 "Điều này nói rõ bên trong Phổ Huệ Tự còn có người có thể đối phó hoặc là kiềm chế Lãnh Thiên Trì một lúc."
 
 "Nếu Thiên Hạ Minh thiếu đi một tên cao thủ Thiên Nhân cảnh, Phổ Huệ Tự liền có cơ hội!"
 
 "Ta nghĩ Phổ Huệ Tự muốn phá vòng vây hoặc phản sát sẽ nắm lấy cơ hội này."
 
 "Đương nhiên, cho dù bọn họ không động ta cũng sẽ ép bọn họ phải động."
 
 Ánh mắt Gia Cát Chính Ngã trở nên sắc bén.
 
 "Tốt, khi nào giết người này?"
 
 "Lúc Phổ Huệ Tự phát hỏa, ngươi ra tay giết hắn."
 
 Gia Cát Chính Ngã nói.
 
 Đêm đã khuya, bên trong Phổ Huệ Tự hoàn toàn yên tĩnh.
 
 Ban ngày Phổ Huệ đã rất yên tĩnh, ban đêm lại càng yên tĩnh hơn.
 
 Không thấy ai cả.
 
 đêm mùa đông cô lãnh, ánh trăng ngà chiếu rọi khiến Phổ Huệ Tự trông có chút thê lương.
 
 Hô hôi!
 
 Lúc này có hơn mười bóng người đột nhiên xuất hiện trong Phổ Huệ Tự.
 
 Những người này có tốc độ cực nhanh, toàn thân phủ áo đen, ẩn nấp khí tức trên người mình.
 
 Không hề phát ra chút tiếng động nào khi di chuyển.
 
 Mười mấy người hướng về các hướng khác nhau.
 
 Sau khi lẻn vào một sương phòng bắt đầu phóng hỏa. Sau khi phóng hỏa xong nhanh chóng rút lui.
 
 Như thể mục đích của bọn họ chỉ là phóng hỏa mà thôi.
 
 Lập tức có mười mấy chỗ trong Phổ Huệ Tự xuất hiện ánh lửa, ánh lửa chiếu rọi chân trời.
 
 Hòa thượng trong tự bắt đầu nhao nhao nối nhau dập lửa, nhưng thế lửa quá lớn khiến cho cả Phổ Huệ Tự hỗn loạn.
 
 "Thiên Hạ Minh chết tiệt, bọn họ đang tiêu hao lực lượng của chúng ta sao?"
 
 Trong một gian sương phòng.
 
 Mấy hòa thượng mặc áo cà sa đang tu họp.
 
 Cầm đầu là một hòa thượng râu và lông mi bạc trắng, là phương trượng Hoài Viễn của Phổ Huệ tự.
 
 Người nói chuyện là một tên hòa thượng có thân thể khôi ngô cường tráng.
 
 Hai mắt hắn giống như chuông đồng.
 
 Gần đây Thiên Hạ Minh không ngừng quấy ray Phổ Huệ Tự bọn họ nhưng vừa giao thủ thì người của Thiên Hạ Minh liền rút lui.
 
 Không thật sự giao chiến.
 
 Hiện giờ lại bị phóng hỏa, bọn họ đều cho rằng do Thiên Hạ Minh làm.
 
 "Lãnh Thiên Trì này cũng quá đê tiện đi!"
 
 "Minh Viễn đại sư, chúng ta nên làm như thế nào đây?"
 
 Hòa thượng khôi ngô nhìn về phía một tên hòa thượng mặc áo đen ngồi bên cạnh hòa thượng Hoài Viễn.
 
 Hòa thượng Hoài Viễn cũng nhìn về phía Hòa Thượng áo đen.
 
 "Chờ! Lãnh Thiên Trì chưa hiện thân nên chúng ta chỉ có thể choy
 
 Hòa thượng áo đen lên tiếng.
 
 Bên ngoài Phổ Huệ tự.
 
 Hai bóng người xuất hiện trên đỉnh một tòa lầu các nhìn Phổ Huệ tự bốc cháy.
 
 Một người mặc cẩm bào, dáng vẻ khá trẻ trung, chính là Liễu Khinh Phong mà Gia Cát Chính Ngã nói đến.
 
 "Tra, tra xem bên Phổ Huệ Tự có chuyện gì!"
 
 Liễu Khinh Phong ra lệnh cho người bên cạnh.
 
 Người ở bên cạnh hắn nhanh chóng đi về phía Phổ Huệ Tự.
 
 Liễu Khinh Phong đứng trên lầu các nhìn Phổ Huệ tự.
 
 Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.
 
 Ánh mắt nhìn về một chỗ cách mình không xa, cách đó không xa là một nam tử đang ôm trường kiếm, đưa mắt nhìn về phía hắn.
 
 Trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Liễu Khinh Phong cảm thấy căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử ôm trường kiếm.
 
 Nam tử này vừa xuất hiện liền cho hắn cảm giác rất nguy hiểm. Thanh niên xuất hiện chính là A Phi.
 
 "Ngươi là ai?"
 
 Liễu Khinh Phong nhìn A Phi nói.
 
 A Phi không đáp lời mà nhìn về phía đối phương, tỉnh khí thần trên người không ngừng ngưng tụ thành kiếm ý.
 
 Kiếm ý vô thanh vô tức tràn vào trường kiếm trong tay.
 
 Đối với Liễu Khinh Phong, A Phi không hề khinh thường.
 
 Võ giả có thể bước vào Thiên Nhân cảnh cũng không phải nhân vật đơn giản.
 
 Thấy A Phi vọt đến.
 
 Sắc mặt Liễu Khinh Phong thay đổi, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn càng ngày càng gần, trong lòng có cảm giác không thể để cho đối phương xuất kiếm.
 
 Một khi đối phương xuất kiếm hắn sẽ gặp nguy hiểm.
 
 Âm!
 
 Lúc này hắn cũng không do dự vọt về phía A Phi.
 
 Nhất thời trong bóng tối có hai bóng dáng mơ hồ.
 
 Khi tiến tới gần A Phi, bàn tay Liễu Khinh Phong đánh ra.
 
 Một cỗ lực lượng nóng bỏng đáng sợ bộc phát!
 
 Đây là tuyệt học của Liễu Khinh Phong, Xích Sa Chưởng.
 
 Chưởng xuất giống như cát vàng trong sa mạc mang theo một hơi thở nóng rực.
 
 A Phi nắm chặt thanh kiếm trong tay.
 
 Ánh mắt hắn ngưng tụ chịu đựng khí kình nóng bỏng áp chế.
 
 Khi bàn tay kia sắp tới trước mặt hắn.
 
 Xil
 
 Trường kiếm trong tay trong nháy mắt vút ra, trực tiếp đâm xuyên khí kinh nóng bỏng xuất hiện trước cổ tay đối phương, sau đó thanh kiếm trực tiếp xoay vòng, kiếm khí sắc bén cắt vỡ bàn tay đối phương.
 
 "Không!"
 
 Liễu Khinh Phong phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
 
 Nhưng ngay sau đó im bặt.
 
 Bởi vì kiếm của A Phi đã cắt vỡ bàn tay hắn xong, đảo mắt hóa thành một luồng kiếm quang xuyên qua cổ họng.
 
 Thu kiếm!
 
 Sau đó có pháo tín hiệu từ chỗ hắn bay lên.
 
 Bên ngoài Phổ Huệ tự, Gia Cát Chính Ngã nhìn thấy tín hiệu, gật đầu với người bên cạnh.
 
 Người nọ dẫn người xông vào Phổ Huệ Tự.
 
 "Báo thù cho Liễu đường chủ!" Tiếng hô vang khắp Phổ Huệ Tự. Chuong 336: Kinh diem nhat thuong
 
 Bên trong Phổ Huệ Tự.
 
 Đám người Hoài Viễn hòa thượng đang hội tụ cùng một chỗ nghe được âm thanh này sắc mặt đều biến đổi.
 
 Lúc trước chỉ là phóng hỏa, hiện tại sao biến thành chém giết rồi.
 
 "Ta đi điều tra một chút!"
 
 Hoài Mục hòa thượng mở miệng nói.
 
 Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài, nhưng lúc này có một phi tiêu bắn vào cửa sương phòng.
 
 Hoài Mục hòa thượng nhìn về phía phi tiêu, dưới phi tiêu có một tấm vải viết bốn chữ "Liễu Khinh Phong đã chết."
 
 Nhìn thấy mảnh vải này, ánh mắt Hoài Mục hòa thượng ngưng tụ.
 
 Liễu Khinh Phong là ai?
 
 Mọi người đều biết kẻ này, hắn chính là đường chủ Thiên Mộc đường thuộc Thiên Hạ Minh.
 
 Hoài Mục hòa thượng xoay người rời đi, hắn muốn điều tra một chút xem rốt cuộc Liễu Khinh Phong này có chết hay không.
 
 Chỉ chốc lát sau Hoài Mục hòa thượng đã trở lại.
 
 "Liễu Khinh Phong chết rồi!"
 
 Đây là câu đầu tiên Hoài Mục nói ra khi tiến vào sương phòng.
 
 "Là ai đang giúp chúng ta?”
 
 Hòa thượng Hoài Viễn trâm giọng nói.
 
 "Sư huynh, bây giờ không phải là vấn đề ai giúp chúng ta, mà là có cơ hội cho chúng ta rút lui rồi."
 
 "Có lẽ trước khi rút lui chúng ta còn có thể làm cho Thiên Hạ Minh bị thương nặng!"
 
 Hoài Mục nói.
 
 Ánh mắt hắn nhìn về phía Minh Viễn hòa thượng bên cạnh Hoài Viễn.
 
 "Sự tình có chút quỷ dị nhưng đúng là cơ hội."
 
 "Ta đi quấn lấy Lãnh Thiên Trì kia, các ngươi xử lý những chuyện khác.
 
 Minh Viễn hòa thượng đứng dậy.
 
 Cơ hội không đợi người, bọn họ cũng không thể bỏ qua cơ hội như vậy.
 
 Minh Viễn hòa thượng sau khi rời đi.
 
 Sư huynh, chúng ta hiện tại rút luil
 
 Hoài Mục mở miệng nói.
 
 Tuy rằng trong lòng không cam lòng, nhưng biết đây là cơ hội rút lui.
 
 Các ngươi dẫn người rời di ta vì các ngươi đoạn hậu! Hòa thượng Hoài Viễn mở miệng nói.
 
 "Sư huynh, hay là ta lưu lại đoạn hậu, ngươi mang theo đệ tử rời đi!"
 
 Hoài Mục vội vàng nói.
 
 "Ta là phương trượng Phổ Huệ Tự, chỉ cần không phải Lãnh Thiên Trì tới thì bọn họ không ngăn được chúng ta"
 
 Hoài Viễn mở miệng nói.
 
 "Vậy sư huynh cẩn thận!"
 
 "Lập tức phân tán dẫn đệ tử rời khỏi mật đạo!"
 
 Hoài Mục cùng những người khác đi ra khỏi sương phòng, bắt đầu tổ chức đệ tử rời đi.
 
 Phổ Huệ tự có mật đạo chuyên môn chạy trốn.
 
 Những ngày qua cũng đang chuẩn bị như vậy.
 
 Mà người Gia Cát Chính Ngã phái ra phía trước, không bằng người Phổ Huệ Tự, đang nhanh chóng rút lui.
 
 Trong lúc nhất thời, bên trong thiền viện chỉ còn một mình Hoài Viễn.
 
 "Thí chủ, nếu đã tới xin mời hiện thân đi!"
 
 Hòa thượng Hoài Viễn từ trong sương phòng đi ra mở miệng nói.
 
 "Không nghĩ tới đại sư lại phát hiện tal
 
 Gia Cát Chính Ngã bay xuống sân nhìn Hoài Viễn hòa thượng nói.
 
 “Các hạ là người Thiên Hạ Minh?”
 
 Hoài Viễn hòa thượng nhìn Gia Cát Chính Ngã xuất hiện.
 
 Gia Cát Chính Ngã trông chừng ba mươi, hai mắt lóe tinh quang, trong tay cầm một thanh trường thương.
 
 Trường thương trong tay tản ra một cỗ khí thế bệ nghã.
 
 Hắn chưa từng gặp qua nhân vật nào như thế này ở chín quận phương bắc nên cho rằng Gia Cát Chính Ngã là người của Thiên Hạ Minh.
 
 "Tại hạ là đường chủ Nhị Nguyệt đường Thanh Long hội, Gia Cát Chính Ngã."
 
 "Hôm nay tới lấy mạng đại sư!"
 
 Gia Cát Chính Ngã mở miệng nói.
 
 "Thanh Long Hội, là thế lực mới quật khởi ở Lĩnh Nam quận."
 
 Hoài Viễn hòa thượng cũng biết đôi chút về Thanh Long hội, chỉ là hắn không nghĩ tới người ở Lĩnh Nam quận sẽ xuất hiện ở Tụ Bắc quận.
 
 Gia Cát Chính Ngã, một nhân vật mới xuất hiện của Thanh Long Hội, cao thủ thương đạo.
 
 Vừa xuất hiện liền dùng thực lực Thần phách hợp nhất cảnh giết chết một cao thủ Thiên Nhân nhất nạn.
 
 Qua khí thế mà đối phương phát ra, rõ ràng đã bước vào Thiên Nhân cảnh.
 
 "Vậy ta tới lĩnh giáo thương đạo Gia Cát tiên sinh một chút!" Thanh Long hội là tổ chức sát thủ, hắn không cần thiết nói nhiều với đối phương.
 
 Hoài Viễn hòa thượng lập tức ra tay, hắn nâng bàn tay, bàn tay giống như ưng trảo chụp vào đầu Gia Cát Chính Ngã.
 
 Song trảo giống như lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ.
 
 Không hề có một chút từ bi của Phật gia.
 
 Sắc mặt Gia Cát Chính Ngã ngưng trọng, nhanh chóng nâng trường thương trong tay lên, trường thương nháy mắt đâm ra, mũi thương lấp loe quang mang màu bạc nghênh đón ưng trảo.
 
 Hoài Viễn mặt không đổi sắc, bàn tay biến hóa tạo ra ngàn vạn trảo ảnh cường thế xuyên thấu thương ảnh của Gia Cát Chính Ngã.
 
 Vào giờ khắc này, trên người hắn xuất hiện quang mang kim sắc.
 
 Tình huống có sự biến hóa.
 
 Hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
 
 Cho nên chuẩn bị dùng Kim Thiền Công phòng ngự một kích của Gia Cát Chính Ngã.
 
 Còn bàn tay sẽ cào nát đầu Gia Cát Chính Ngã.
 
 Nhìn thấy đối phương đột phá công kích của mình, Gia Cát Chính Ngã khẽ nhướng mày, thân hình cấp tốc lui về phía sau, trường thương trong tay ngăn cản móng vuốt sắc bén của Hoài Viễn hòa thượng.
 
 Nhất thời liên tiếp vang lên tiếng vang, tại địa phương bọn họ giao thủ bộc phát ra.
 
 Hòa thượng Hoài Viễn chiếm thế chủ động.
 
 Một kích áp chế.
 
 Bàn tay Hoài Viễn hòa thượng càng trở nên sắc bén.
 
 Trong lúc nhất thời toàn bộ thiền viện đều bàn tay màu vàng.
 
 Gia Cát Chính Ngã chỉ có thể dùng trường thương ngăn cản, nhưng lại bị từng bước ép sát.
 
 "Phục Hổ Kim Cương Quyền."
 
 Hoài Viễn gâm nhẹ một tiếng, hóa chưởng thành quyên đánh ra.
 
 Lúc này Gia Cát Chính Ngã thấy thế, thân hình không lùi lại, trường thương va chạm với khí kình của đối phương.
 
 Âm!
 
 Thân hình hai người bạo lui.
 
 Gia Cát Chính Ngã lui về phía sau, khóe miệng tràn máu tươi, dùng trường thương chống đỡ thân thể.
 
 Mà Hoài Viễn hòa thượng chỉ lui về phía sau một chút, khí kình trong cơ thể cuộn trào rồi bị hắn áp chế.
 
 Sau một kích đắc thủ, hòa thượng Hoài Viễn không hề dừng lại.
 
 Bước chân đạp một cái mặt đất, cả người thật giống như mãnh hổ xuống núi phóng về phía Gia Cát Chính Ngã.
 
 Trên người bộc phát khí kình cường đại áp chế Gia Cát Chính Ngã.
 
 Lúc này, trong mắt Gia Cát Chính Ngã có tinh quang chợt lóe. Nhanh chóng vận chuyển Bán Đoạn Cẩm.
 
 Bán Đoạn Cẩm là một loại công pháp rất kỳ lạ, vết thương càng nặng càng nhanh chữa khỏi.
 
 Hơn nữa cũng có thể tạm thời ngăn chặn thương thế.
 
 Đây là một loại công pháp vừa có thể chữa thương cho mình cũng có thể giúp người khác chữa thương.
 
 Vì sao vừa rồi Gia Cát Chính Ngã cứng rắn tiếp một kích của Hoài Viễn hòa thượng, cũng bởi vì có công pháp này áp chế thương thết
 
 Hắn nắm chặt trường thương trong tay, thời điểm đối phương công kích hắn nhanh chóng xuất thương.
 
 "Kinh diễm nhất thương."
 
 Lúc này Hoài Viễn hòa thượng chỉ nhìn thấy trước mắt có pháo hoa lóe lên.
 
 Hắn vội vàng tung một quyền ngăn cản.
 
 Âm!
 
 Nắm tay va chạm với trường thương, quyền kình của hắn giống như bị trường thương dẫn động mà nổ tung.
 
 Cả người bị khí kình này chấn bay ra ngoài.
 
 Trong khoảnh khắc bay ngược có luồng sáng màu bạc xuất hiện trong tâm mắt của hắn sau đó biến mất.
 
 Hắn phát hiện mình đã không thể phát ra âm thanh.
 
 Ở cổ họng hắn đã có thêm một thanh trường thương.
 
 Luông sáng màu bạc vừa rồi chính là trường thương của Gia Cát Chính Ngã.
 
 Trường thương xuyên thủng phòng ngự của Kim Thiền Công, đâm vào cổ họng hắn.
 
 "Đây, đây là... cái gì?"
 
 Hoài Viễn lắp bắp phát ra âm thanh khàn khàn.
 
 "Kinh diễm nhất thương!"
 
 Gia Cát Chính Ngã nói xong thân hình chợt lóe biến mất trong bóng đêm.
 
 Bọn họ tới nơi này để giết Hoài Viễn hòa thượng, hiện giờ Hoài Viễn đã chết.
 
 Hoài Viễn nhìn bóng Gia Cát Chính Ngã rời đi roi ngã xuống mặt đất.
 
 Lúc này trên một nóc nhà có một người mặc đồ đen nhìn Hoài Viễn ngã trên mặt đất, nhanh chóng ghi ghi chép gì đó trên quyển sổ trong tay sau đó cũng xoay người biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận