Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 946 - Tiểu hầu gia Thần thương Huyết kiếm, Phong Hàn Liệt chết không cam lòng



Chương 946 - Tiểu hầu gia Thần thương Huyết kiếm, Phong Hàn Liệt chết không cam lòng




Nghe lời Lăng Lạc Thạch nói.
Ánh mắt Phong Hàn Liệt ngưng lại.
"Lăng Lạc Thạch, ngươi muốn giết ta!"
"Liệt Chấn Bắc dám triệu tập ba mươi sáu dị tộc hội thủ, chắc chắn đã bố trí rất nhiều cường giả, nếu không có ta, ngươi căn bản không biết được,"
"Ngươi đừng xem thường Liệt Chấn Bắc!"
Phong Hàn Liệt trầm giọng nói.
"Hắn có chuẩn bị gì cũng phải chết!"
"Giá trị của ngươi, chính là giúp ta thăm dò thực lực của Liệt Chấn Bắc!"
Lăng Lạc Thạch sắc mặt bình tĩnh nói.
"Ngươi!"
"Muốn giết ta, các ngươi làm được sao?"
Phong Hàn Liệt vừa nói, thân hình hóa thành một tàn ảnh, hướng ra ngoài viện mà đi.
Khi hắn động, Phương Ứng Khán ngồi ở cuối cũng động theo.
"Đã đến rồi, ngươi chạy đi đâu được!"
Thân hình Phương Ứng Khán đuổi theo, trên cánh tay xuất hiện một luồng khí kình, khí kình hóa thành mũi tên.
Thương tâm tiểu tiễn.
Dùng khí hóa thành mũi tên, trong nháy mắt bắn ra.
Không phải một mũi, mà là ba mũi.
Tốc độ cực nhanh, hướng về đầu, cổ họng, tim của Phong Hàn Liệt mà bắn tới.
Phong Hàn Liệt cảm nhận được ba luồng lực lượng đánh tới thân hình xoay chuyển.
Lòng bàn tay nhanh chóng vỗ ra ba chưởng.
Ba luồng chưởng lực va chạm với Thương tâm tiểu tiễn bắn tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba luồng lực lượng va chạm bùng nổ.
Thân hình Phong Hàn Liệt bị cản trở rơi xuống trong viện.
Xoẹt!
Khi hắn rơi xuống, một luồng pháo hoa từ trong tay hắn bay ra, xông lên trời cao.
Trước khi tới, Phong Hàn Liệt đã có sắp xếp.
"Xem ra ngươi đã có sắp xếp nhưng cũng không sao, ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của ngươi, chỉ sợ không có ai cúng bái ngươi!"
"Khi nhi tử ngươi rời khỏi Phong phủ đã bị giết rồi, Phong phủ của các ngươi cũng đã bị diệt, không còn một ai sống sót!"
Phương Ứng Khán nhìn Phong Hàn Liệt, lạnh lùng nói.
"Cái gì?"
"Các ngươi diệt Phong phủ, còn giết nhi tử ta, các ngươi căn bản không có ý định hợp tác."
Nghe lời Phương Ứng Khán nói, ánh mắt Phong Hàn Liệt trở nên dữ tợn.
Hắn tin lời Phương Ứng Khán nói.
Ánh mắt nhìn về phía đại sảnh.
Lúc này Lăng Lạc Thạch đã đứng ở cửa.
"Lăng Lạc Thạch ta đã nói muốn diệt ba mươi sáu dị tộc, sao có thể nuốt lời, tối nay ngươi hãy đi theo con trai ngươi đi!"
Lăng Lạc Thạch khoanh tay nói.
"Ngươi, ta muốn giết ngươi!"
Ánh mắt Phong Hàn Liệt trở nên dữ tợn, một luồng lực lượng kinh khủng từ trong cơ thể hắn bùng phát ra, căn bản không nói nhiều, lao về phía Lăng Lạc Thạch.
"Đối thủ của ngươi là ta, nghe đồn ngươi là cao thủ thứ hai của ba mươi sáu dị tộc, ta rất muốn xem, cao thủ thứ hai như ngươi mạnh đến mức nào!"
Thân hình Phương Ứng Khán chắn trước mặt đối phương.
"Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết, giết ngươi trước sau đó giết Lăng Lạc Thạch!"
Phong Hàn Liệt quát to, hai mắt đỏ ngầu.
"Thần thế, phong lôi vân động!"
"Thiên phong lôi quyền!"
Khí tức trên người bùng phát, hình thành một luồng lực lượng phong lôi.
Một tiếng sấm rền vang lên.
Trong lòng bàn tay càng có phong lôi cuồn cuộn, hướng về phía Phương Ứng Khán mà đi.
Không hề giữ lại chút nào.
Hắn muốn giết Phương Ứng Khán trước, sau đó giết Lăng Lạc Thạch.
Lực lượng phong lôi kinh khủng bùng phát trong lòng bàn tay ngưng tụ chưởng lực khủng bố như sóng biển.
"Lão già, muốn giết ta, ngươi có bản lĩnh đó không?"
"Thần thế, sơn hải thiên hạ!"
Trên người Phương Ứng Khán bùng phát ra một luồng thần thế, thần thế thành núi cao, vừa xuất hiện, liền có một luồng lực lượng nặng lan tràn.
Cùng với luồng lực lượng nặng nề này, còn có một luồng lực lượng tựa thủy triều.
Phương Ứng Khán tuy còn trẻ nhưng thực lực lại rất mạnh, nếu không thì cũng không thể ở độ tuổi trẻ như vậy mà lọt vào hàng sáu cao thủ đương thời.
Theo sự xuất hiện của thần thế.
Sơn tự kinh bắt đầu vận chuyển nhanh chóng.
Khí kình ngưng tụ thành Thương tâm tiểu tiễn nơi cánh tay.
Nguyên Thập Tam Hạn thi triển Sơn tự kinh dùng để tự rèn một mũi tên ngắn.
Đó là bởi vì lúc đó Nguyên Thập Tam Hạn mặc dù thực lực bản thân đã đột phá đến cảnh giới Ngưng Thần nhưng chỉ mới đột phá, hắn muốn uy lực đạt mức lớn nhất mới rèn tên.
Hơn nữa, thần thế hắn ngưng tụ ra chính là Thương tâm tiểu tiễn.
Phối hợp với vũ khí thì có thể bùng phát ra uy lực mạnh hơn.
Phương Ứng Khán lấy Sơn tự kinh làm thần thế, bùng phát ra khí kình cường đại nhất ngưng tụ thành Thương tâm tiểu tiễn.
Thương tâm tiểu tiễn bắn ra va chạm với lòng bàn tay đánh tới.
Trong lòng bàn tay, phong lôi cuồn cuộn
Trong mũi tên, khí kình nổ vang.
Hai luồng lực lượng va chạm, trong nháy mắt, khí kình trong viện tràn ra như nước thủy triều.
Thân hình hai người đồng thời lui nhanh ra.
"Phong lôi bát kình!"
Sau khi bị chấn lui, Phong Hàn Liệt lại lao ra, hai lòng bàn tay đồng thời vỗ mạnh.
Lực lượng phong lôi cuộn trào.
Lần này tốc độ không nhanh lắm nhưng lại mang theo uy lực khủng bố khiến người ta kinh hãi.
Cảm nhận được lực lượng trong lòng bàn tay hắn, ánh mắt Phương Ứng Khán ngưng lại.
Sơn tự kinh vận chuyển nhanh chóng, khí kình khủng bố như sóng dữ điên cuồng ngưng tụ trên cánh tay.
Hai mũi Thương tâm tiểu tiễn hiện ra.
Vừa xuất hiện, không khí như bị xé rách.
Thương tâm tiểu tiễn vốn mang tính sát thương cực mạnh.
Giết!
Giết!
Hai người đồng thời quát khẽ, hai bàn tay hạ xuống, Thương tâm tiểu tiễn bắn ra.
Ầm! Ầm!
Hai cỗ lực lượng nổ tung tạo thành phong bạo.
Thân hình Phương Ứng Khán bị chấn lui.
"Giết ngươi!"
Thấy vậy, Phong Hàn Liệt vội vàng giết về phía Phương Ứng Khán.
Hắn không thể cho Phương Ứng Khán cơ hội.
Huống chi Lăng Lạc Thạch và những người khác còn ở đây.
Lực lượng phong lôi mạnh mẽ không ngừng bùng phát.
Trong nháy mắt, Phương Ứng Khán bị áp chế rừng bước từng bước.
Phương Ứng Khán có cảm giác bị dồn vào đường cùng.
"Không phải ngươi muốn giết ta sao? Sao lại chỉ có chút thực lực này?"
Phong Hàn Liệt từng bước ép sát, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ, lực lượng bàn tay tăng mạnh.
Lòng bàn tay xuyên qua khí cương của Phương Ứng Khán.
Hướng về phía ngực của Phương Ứng Khán mà đi.
Phương Ứng Khán vội vàng dời bước chân, miễn cưỡng tránh được một chưởng này.
Sắc mặt Phong Hàn Liệt dữ tợn, lòng bàn tay thành vuốt chộp tới Phương Ứng Khán.
Nhưng ngay lúc này, trên mặt Phương Ứng Khán lộ vẻ dữ tợn.
Lòng bàn tay lướt qua thắt lưng.
Một luồng kiếm quang màu máu nháy mắt bắn ra xé rách khí cương của Phong Hàn Liệt, đâm vào cổ họng của đối phương.
Tốc độ kiếm quang cực nhanh.
Phong Hàn Liệt thậm chí không tránh được một kiếm này.
Xoẹt!
Kiếm quang rút về, Phương Ứng Khán lui nhanh ra, nhuyễn kiếm trong tay nhỏ máu.
Tiếng nhỏ giọt vang vọng trong viện tĩnh lặng.
Phương Ứng Khán có một danh hiệu vang dội trên giang hồ: "Đàm tiếu tụ thủ kiếm tiếu huyết, lật tay thành mây úp tay thành mưa, Thần thương huyết kiếm tiểu hầu gia."
Tên của một người có thể đặt sai nhưng danh hiệu thì nhất định không sai.
Trong đó nói đến thần thương và huyết kiếm.
Đây là hai tuyệt học của hắn, Huyết hà thần kiếm, Ô nhật thần thương.
Thực lực của Phong Hàn Liệt ở cảnh giới Ngưng Thần đỉnh.
Phương Ứng Khán vẫn chưa đạt tới.
Đối đầu trực diện hắn không giết được đối phương, vì vậy hắn đã dùng kế.
Lúc đầu rất ngông cuồng, trực tiếp chống đỡ, lợi dụng thần thế sơn hải để chống lại uy áp thần thế của đối phương, khiến đối phương không thể giết hắn trong thời gian ngắn.
Khi đối phương từng bước ép sát, tưởng rằng sắp thành công liền thi triển Huyết hà thần kiếm đâm thủng cổ họng đối phương.
Võ giả giao thủ không chỉ có thực lực hoàn toàn nghiền ép, mưu kế hay thủ đoạn cũng là một loại thực lực.
"Ngươi!"
Đưa tay ôm lấy cổ mình, trong mắt Phong Hàn Liệt tràn ngập sự không cam lòng.
Hắn cứ bị Phương Ứng Khán giết chết thế này.
Tại sao Liệt Chấn Bắc không xuất hiện?
"Ngươi cũng là công cụ bọn họ dùng để thử chúng ta, thật đáng tiếc, ngươi nhất định phải chết!"
Lăng Lạc Thạch nhìn Phong Hàn Liệt không cam lòng nói.
Phát ra tín hiệu nhưng không có ai xuất hiện.
Chỉ có thể giải thích như vậy.
"Ta!"
Ầm!
Thân hình Phong Hàn Liệt ngã xuống đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận