Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 113: Bạch Sầu Phi, một chỉ xuyên thủng (1)

Chương 113: Bạch Sầu Phi, một chỉ xuyên thủng (1)Chương 113: Bạch Sầu Phi, một chỉ xuyên thủng (1)
 
 Chương 113: Bạch Sâu Phi, một chỉ xuyên thủng (1)
 
 Nghe vậy, Dương Mộc Thân tram tư, lời Dương Kiệt nói có chút đạo lý.
 
 "Hiện tại Tô Thần đang ở địa phương nào?
 
 "Tô Thần hẳn là còn ở Tô phủ, bất quá thuộc hạ điều tra được Tô Thần sắp trở về Sơn Hà Môn."
 
 "Theo dõi chặt chẽ hắn, chỉ cần hắn ra khỏi Khánh Thành, ta tự mình đi bắt, tin rằng đến lúc đó hắn sẽ nói cho chúng ta biết mọi chuyện."
 
 "Chuyện này ngươi tự mình đi theo dõi, tránh cho để lộ tin tức khiến Tô Thần chạy trốn!
 
 Dương Mộc Thần phân phó.
 
 "Hiểu rồi, ta đi đây."
 
 Dương Kiệt gật đầu tách ra khỏi Dương Mộc Thân.
 
 Buổi chiều
 
 Bạch Thiên Vũ và Bạch Sầu Phi trở lại Kim Phong Vũ Lâu.
 
 Tô Thần nói suy đoán của mình cho hai người nghe.
 
 "Chủ thượng, không cần lo lắng, ta đã điều tra thực lực của Lục Thiên Hành, dù không phải đối thủ nhưng tự bảo vệ mình không có gì đáng ngại."
 
 Bạch Thiên Vũ mở miệng nói.
 
 Hiện giờ hắn tu hành A Tị Tam Đao, thực lực bản thân đang không ngừng tăng lên.
 
 Một khi thật sự đến thời điểm sinh tử quyết đấu, Lục Thiên Hành muốn bắt được hắn chắc chắn cũng phải trọng thương.
 
 Hắn tin tưởng Lục Thiên Hành kia tuyệt đối không dám làm như vậy.
 
 Bởi vì một khi hắn ta bị thương thì chết chắc.
 
 "Bạch Sầu Phi, ngươi âm thầm hộ tống ta tới Lĩnh Nam quận."
 
 Nghe Bạch Thiên Vũ có thể ứng phó với Lục Thiên Hành, Tô Thần liền an tâm.
 
 Khánh Thành tạm thời là căn cơ của bọn họ, không thể vứt bỏ.
 
 "Lăng phó lâu chủ, ngươi âm thầm điều tra manh mối về Tử Hàn Nguyệt, ta phải biết mấy năm nay các nàng ở Khánh thành làm cái gì?"
 
 Tô Thần phân phó.
 
 Chỉ có biết bọn họ làm gì mới có thể suy đoán thêm.
 
 "Thuộc hạ nhất định sẽ tra ra mục đích bọn họ tới nơi này."
 
 Lăng Thiên Hà vội vàng nói.
 
 Phân phó xong những thứ này, Tô Thần liên theo thông đạo mật thất rời đi trở về Tô phủ.
 
 "Phúc bá, trạch viện này giao cho ngươi trước, hôm nay ta trở vê Sơn Hà Môn!"
 
 Trở về trạch viện, Tô Thần liền gọi phúc bá, nói cho hắn biết chuẩn bị trở ve Sơn Hà Môn. "Thiếu gia kia, ta chuẩn bị ngựa cho ngươi."
 
 Phúc bá lập tức sắp xếp.
 
 Tin tức này cũng rơi vào trong tai Dương Kiệt đang giám thị bên ngoài Tô phủ.
 
 Hắn nhanh chóng trở về trang viên của Dương Mộc Thần.
 
 "Ngươi nói Tô Thần muốn khởi hành trở về Sơn Hà môn."
 
 Dương Mộc Thần nói.
 
 "Đúng vậy, bên Tô phủ đã chuẩn bị xe ngựa cho hắn rồi!"
 
 Dương Kiệt nói.
 
 "Tốt, vậy chúng ta ở ngoài thành chờ hắn!"
 
 Dương Mộc Thần mở miệng nói.
 
 "Chỉ sợ là các ngươi không đi được!"
 
 Đúng lúc này, một nam tử mặc áo trắng xuất hiện ở cửa.
 
 Nam tử đứng đó mang lại cho người ta một cảm giác cao ngạo.
 
 "Ngươi là ai?"
 
 Nhìn thấy người này, mắt Dương Mộc Thần mở to, đồng tử co rút lại, hắn cũng không cảm giác được tiếng bước chân.
 
 Thực lực của hắn đã đạt tới Luyện Thần, cảm giác rất nhạy.
 
 Nhưng đối phương xuất hiện ở đây mà hắn lại không cảm giác được chút động tĩnh nào.
 
 Thực lực của đối phương tuyệt đối không đơn giản.
 
 "Tại hạ Bạch Sầu Phi, đến từ Kim Phong Vũ Lâu."
 
 Nam tử bước vào trong đại sảnh, mở miệng nói.
 
 "Kim Phong Tế Vũ Lâu, sao Kim Phong Tế Vũ Lâu lại có cao thủ như ngươi?"
 
 Dương Kiệt ở bên cạnh Dương Mộc Thần không tin nói.
 
 Bạch Sầu Phi chẳng thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, tiếp tục bước về phía trước.
 
 Một cỗ áp lực vô hình ập tới làm cho Dương Kiệt nghẹn lại, cổ họng như bị ai đó bóp chặt.
 
 "Không biết các hạ đến đây làm gì?"
 
 Dương Mộc Thần mở miệng nói.
 
 Nhưng trong lòng tràn ngập khủng hoảng, lúc này hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm tột cùng từ trên người đối phương.
 
 "Đến đưa các ngươi lên đường!"
 
 Giọng nói của Bạch Sầu Phi rất bình thản nhưng lại lộ ra một cỗ sát ý sắc bén.
 
 Dương Kiệt bị áp chế không khỏi toát mồ hôi, hắn muốn nói chuyện nhưng lại không thể.
 
 Trong lòng nghẹn khuất, chẳng lẽ Tiểu Miêu không có quyền nói chuyện sao?
 
 Dương Mộc Thần căng thẳng nói.
 
 "Hình như chúng ta không có đắc tội các hạ, cũng không đắc tội Kim Phong Tế Vũ Lâu!" Hắn vội vàng nói.
 
 "Ngươi không đắc tội ta, cũng không đắc tội Kim Phong Tế Vũ Lâu, nhưng ngươi lại trêu chọc thiếu chủ."
 
 Bạch Sầu Phi nhìn Dương Mộc Thần nói.
 
 "Thiếu chủ? Thiếu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu?"
 
 Sắc mặt Dương Mộc Thần biến đổi:
 
 "Tô Thần, thiếu chủ ngươi nói là Tô Thần."
 
 Hai mắt mở to mắt, hy vọng suy đoán của mình là giả.
 
 "Đúng, Tô Thần chính là thiếu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu chúng ta, cũng là người chấp chưởng cao nhất của Kim Phong Tế Vũ Lâu."
 
 Bạch Sầu Phi không ngại nói cho đối phương biết những điều này.
 
 Dương Kiệt bị ép cổ họng, nghe đến đây ánh mắt tràn ngập sự khó tin cùng kinh hãi.
 
 Về phần Dương Mộc Thần thì không khác là bao, chân bỗng nhiên đạp đất, thân hình vọt tới.
 
 Hắn ve một chưởng đánh về phía Bạch Sầu Phi, lực lượng cuồng bạo ngưng tụ trong lòng bàn tay.
 
 Bạch Sầu Phi nói ra cái tên Tô Thần.
 
 Đó chính là không có khả năng bỏ qua bọn họ, cho nên hắn muốn liều chết tìm cho mình một đường sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận