Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 775: Yên tĩnh kỳ lạ, ta là Lý Trầm Chu, cung nghênh

Chương 775: Yên tĩnh kỳ lạ, ta là Lý Trầm Chu, cung nghênhChương 775: Yên tĩnh kỳ lạ, ta là Lý Trầm Chu, cung nghênh
 
 Chương 775: Yên tĩnh kỳ lạ, ta là Lý Trâm Chu, cung nghênh
 
 Lúc này, Thanh Long Tự là một mảnh yên tĩnh.
 
 Một số tăng nhân đều hôn mê trong thiền phòng của mình.
 
 Vô Hoa trở về thì bắt đầu hạ độc, phải giết nhiều người trong Thanh Long Tự, hơn nữa người còn không ở cùng một chỗ.
 
 Dù sao bên hắn không có nhiều người đến.
 
 Cho nên mới trực tiếp sử dụng thuốc mê làm cho những người này mê man.
 
 "Vô Hoa sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là chúng ta nhân cơ hội này chạy trốn đi."
 
 Một tiểu tăng đi cùng Vô Hoa đến sơn môn mở miệng nói.
 
 "Chạy trốn, chúng ta chắc chắn sẽ chết, người của bọn họ đi theo chúng ta, người đó tên là Tiết Y Nhân, kiếm khí sắc bén, một chiêu có thể giết chết chúng ta, làm theo lời bọn họ nói mới có cơ hội sống."
 
 "Chúng ta không có giá trị, bọn họ sẽ không giết chúng ta, chỉ cân dẫn người đến chính điện cho bọn họ là được!"
 
 Sắc mặt Vô Hoa rất bình tĩnh.
 
 "Hai người không cần căng thẳng, cũng không cần nói chuyện, đi theo ta là được!"
 
 Vô Hoa mở miệng nói.
 
 Lúc nói chuyện, ngón tay hắn khảy động mang theo lực lượng mê hoặc tinh thần.
 
 Hai tiểu tăng đang căng thẳng dần trở nên bình hòa.
 
 Ba người đến cửa Thanh Long Tự, chờ đợi Thiên Đỉnh Công đến.
 
 Thời gian trôi qua từng chút.
 
 Bốn bóng người rơi vào trong mắt ba người bọn họ.
 
 "Đó là tứ đại pháp vương!"
 
 Một tiểu tăng nhìn thấy tứ đại pháp vương đi trước một đám người mở miệng nói.
 
 "Bình tĩnh nào! Chúng ta chỉ cần dẫn người vào chính điện là được!"
 
 Vô Hoa miệng niệm kinh Phật, giả vờ mình đang bình tĩnh, hai tiểu tăng khác thấy vậy cũng giống như vậy.
 
 Tứ đại pháp vương dẫn theo Thiên Đỉnh Công bọn họ xuất hiện trước chùa.
 
 "Các ngươi đứng đây làm gì?"
 
 Một pháp vương nhìn thấy ba người Vô Hoa mở miệng nói.
 
 "Sư tổ để chúng ta ở đây nghênh đón pháp vương bọn họ!"
 
 Vô Hoa mở miệng nói.
 
 "Thiên Đỉnh Công mời!"
 
 Pháp vương kia cũng không do dự. Mặc dù hắn không quen Vô Hoa nhưng Thanh Long Tự nhiều hòa thượng như vậy, hắn không biết hết. Thiên Đỉnh Công liếc nhìn Vô Hoa cảm thấy hoà thượng này không bình thường, nhưng cũng không nói gì.
 
 Đi theo tứ đại pháp vương bước vào Thanh Long Tự.
 
 Vừa bước vào Thanh Long Tự, Thiên Đỉnh Công nhíu mày.
 
 "Thanh Long Tự có vẻ hơi yên tĩnh!"
 
 Thiên Đỉnh Công trâm giọng nói.
 
 "Những tăng nhân khác đi đâu hết rồi!"
 
 Một trong tứ đại pháp vương đứng đầu mở miệng nói.
 
 "Bẩm pháp vương, sau khi pháp vương rời đi, sát thủ của Thanh Long Hội xuất hiện giết một số tăng nhân đi lạc, sau đó sư tổ ra lệnh cho tất cả tăng nhân trong phòng đều trở về thiên phòng tụng kinh cho phương trượng đại sư bọn họ, không cho phép tự ý ra ngoài.
 
 Vô Hoa rất bình tĩnh nói.
 
 "Như vậy sao? Vậy chúng ta đi thôi!"
 
 Nghe Vô Hoa nói như vậy, sắc mặt Thiên Đỉnh Công đều sửng sốt.
 
 Trong lòng không khỏi cảm thán.
 
 "Không ngờ Thanh Long Tự to lớn như vậy lại bị Thanh Long hội làm cho lòng người hoang mang."
 
 "Chúng ta đến gặp Tuyệt Diệt đại sư trước."
 
 Thiên Đỉnh Công tiến nhanh bước chân.
 
 Sắc mặt tứ đại pháp vương trở nên âm trâm, ánh mắt lộ hàn quang.
 
 Một đám người nhanh chóng đến chính điện Thanh Long Tự.
 
 Cửa chính điện có hai tiểu tăng đứng gác, thấy một đám người đi đến liền nhanh chóng quay vào.
 
 Ngoài điện.
 
 "Công gia, nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ, e rằng có chuyện không hay!"
 
 Lão giả tóc đen bên cạnh Thiên Đỉnh Công truyền âm nói.
 
 "Đã đến đây rồi, cứ xem thử."
 
 Thiên Đỉnh Công lạnh lùng nói.
 
 Ánh mắt nhìn về phía hòa thượng Vô Hoa phía trước.
 
 Hòa thượng Vô Hoa bước vào đại điện, nhanh chóng tránh sang một bên.
 
 Theo sau là tứ đại pháp vương.
 
 Sau khi bốn người bước vào đại điện, sắc mặt thay đổi.
 
 Bên trong có ba bóng người đang đứng, hai tiểu tăng đi vào đã không còn trong điện.
 
 Ba người hòa thượng Vô Hoa đã đi về phía hậu điện.
 
 "Ngươi là ai?"
 
 Tứ đại pháp vương quát khẽ, ánh mắt hung dữ nhìn Lý Trầm Chu.
 
 Thân hình xông đến giữa đại điện, cảnh giác nhìn Lý Trâm Chu. "Chết!"
 
 Chỉ là lúc bọn họ lên tiếng.
 
 Lý Trâm Chu đã vọt tới đánh ra một quyên.
 
 Quyền thế nháy mắt bùng nổ, một quyền này kinh thiên động địa.
 
 Tứ đại pháp vương biến sắc vì cảm nhận được quyền kình bao phủ, trong lòng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
 
 "Liên thủ!"
 
 Pháp vương đứng đầu quát khẽ.
 
 Bốn bóng người nhanh chóng áp sát, khí kình toàn thân bùng nổ, đồng thời đánh ra một quyên.
 
 Âm!
 
 Chỉ là cho dù bốn người liên thủ vẫn không địch lại quyền kình của Lý Trâm Chu.
 
 Quyền kình mà bốn người liên thủ phóng xuất bị chấn vỡ, quyền kình của Lý Trầm Chu xông vào cơ thể bọn họ.
 
 Âm!
 
 Bốn bóng người bay ngược đập vào cột đá trong điện, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
 
 Nội tạng vụn theo đó rơi ra.
 
 Một quyền!
 
 Chỉ là một quyên mà bốn người liên thủ cũng không đỡ nổi.
 
 XoetI Xoetl
 
 Ngay lúc này.
 
 Tiết Y Nhân ra tay, kiếm khí sắc bén đâm thủng mi tâm của bốn người ngã trên mặt đất.
 
 Bốn người không còn hơi thở.
 
 "Ta là Lý Trâm Chu, ở đây cung nghênh Thiên Đỉnh Công đã lâu!"
 
 Sau một quyền, Lý Trâm Chu lớn tiếng nói.
 
 Thiên Đỉnh Công đi theo tứ đại pháp vương vào, liếc nhìn tứ đại pháp vương bị giết.
 
 Ánh mắt vốn bình đạm lóe ánh sáng sắc bén.
 
 Khí thế trên người cũng bùng nổ.
 
 "Thanh Long Hội, Tam long thủ Lý Trâm Chu, thật không ngờ các ngươi ra tay trước, còn ở đây chờ lão phu.”
 
 Sắc mặt Thiên Đỉnh Công chỉ hơi đổi, sau đó trở lại bình thường.
 
 Hiện tại không cần nghĩ cũng biết Thanh Long Tự xong rồi.
 
 Lão giả tóc đen bên cạnh Thiên Đỉnh Công biến sắc, đưa mắt nhìn về phía hai mươi bốn kiếm khách phía sau.
 
 Xoetl
 
 Ngay lúc này có một đạo kiếm quang sáng chói xuất hiện. Chỉ là kiếm quang này không phải hướng về phía Thiên Đỉnh Công, cũng không phải hướng về phía lão giả tóc đen, mà là hướng về phía hai mươi bốn kiếm khách sau lưng lão giả tóc đen.
 
 Tốc độ cực nhanh.
 
 Mắt thường căn bản không thể phát hiện ra.
 
 Năm tên kiếm khách bên cạnh lão giả tóc đen giống như tờ giấy bị kiếm khí xé làm đôi, máu tươi bắn tung tóe, trực tiếp tử vong, ngay cả trường kiếm cũng không kịp rút.
 
 Những kiếm khách sau năm người này phản ứng cũng không chậm, nhanh chóng rút kiếm chém ra.
 
 Nhưng vì cửa chính điện có vị trí hạn chế nên chỉ có năm sáu người rút kiếm nhưng kiếm khí này căn bản không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho người ra tay.
 
 Ngược lại có một luông kiếm khí sắc bén hơn nhiều lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt chia sáu người ra tay thành hai nửa.
 
 "Tản ra!"
 
 Lúc này, lão giả tóc đen quát khẽ.
 
 Hắn giơ tay, một thanh trường đao xuất hiện trong lòng bàn tay, nháy mắt chém ra ba đao.
 
 Ba đao liên tiếp với tốc độ cực nhanh nhanh chóng chặn được kiếm của A Phi.
 
 A Phi không giao thủ với đối phương, thân hình lùi lại, xuất hiện trước mặt Lý Trâm Chu.
 
 Mục đích ra tay vừa rồi đã đạt được.
 
 Hai mươi bốn kiếm khách, trong nháy mắt đã mất mười một người, có thể coi như mất một nửa.
 
 Một nửa còn lại chỉ phát huy ra uy lực có hạn.
 
 Lão giả tóc đen dùng ánh mắt hung ác nhìn A Phi, trong mắt tràn ngập sát khí.
 
 Hai mươi bốn kiếm khách còn chưa ra tay đã mất gan một nửa, đây là tổn thất lớn, lão phải chém A Phi thành từng mảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận