Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chuong 176: Da tap, giaothu (1)

Chuong 176: Da tap, giaothu (1)Chuong 176: Da tap, giaothu (1)
 
 Chương 176: Dạ tập, giao thủ (1)
 
 Đêm khuya.
 
 Ở phân điện Trường Hận cung Lĩnh Nam quận.
 
 Sắc mặt Liễu Vô Mi không tốt cho lắm nhìn chằm chằm ba tên trưởng lão mặc trang phục phân điện Trường Hận Cung.
 
 "Đồ vật trong bảo khố biến mất, không tra ra một chút dấu vết nào sao?."
 
 Liễu Vô Mi trầm giọng hỏi.
 
 "Không có bất kỳ manh mối nào, phó điện chủ, chuyện này hẳn là chỉ có điện chủ biết, điện chủ là người cuối cùng đi vào, hơn nữa hắn còn là người giữ chìa khóa bảo khố."
 
 "Hắn hiểu rõ bảo khố hơn chúng ta nhiều."
 
 Một lão giả tóc bạc nói.
 
 "Sau khi đồ vật trong bảo khố biến mất thì người cũng biến mất theo."
 
 Liễu Vô Mi trầm giọng nói.
 
 "Chuyện này... …
 
 Nghe được lời này, ba người trong điện đồng thời trâm mặc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
 
 Điện chủ mất tích, đồ đạc trong bảo khố cũng mất tích.
 
 Không cần nghĩ cũng biết đồ đạc nhất định là bị Lâu Vô Hối mang đi hết rồi.
 
 Nhìn sắc mặt ba người, Liễu Vô Mi thầm than trong lòng.
 
 Thật ra bản thân nàng cũng cho rằng đồ đạc bị Lâu Vô Hối lấy đi.
 
 Nhưng hiện tại Lâu Vô Hối chết rồi, muốn tìm được đồ vật trong bảo khố quá khó khăn.
 
 "Hiện giờ đồ đạc trong bảo khố còn chưa phải chuyện quan trọng nhất, người Kim Phong Tế Vũ Lâu cầm khế ước phân điện Trường Hận cung chúng ta."
 
 "Đối phương muốn chúng ta nhanh chóng rời đi."
 
 "Mấy vị nghĩ như thế nào."
 
 Liễu Vô Mi mở miệng nói.
 
 "Phó điện chủ, chúng ta cũng không thể rời khỏi nơi này, một khi rời khỏi thể diện của Trường Hận Cung sẽ mất hết."
 
 "Tổng đàn bên biết được sẽ trừng phạt chúng ta thật nghiêm khắc, chúng ta nên nghĩ biện pháp chuộc lại khế ước."
 
 Lâu Vô Hối chết tiệt, vì sao hắn lại làm như vậy."
 
 Lão giả lúc trước nói chuyện mắng một tiếng.
 
 "Chủ yếu là hiện tại trên người ta không đủ ngân phiếu, muốn chuộc lại phân điện có chút khó khăn, lần này tìm ba vị trưởng lão đến đây cũng là muốn mời ba vị trưởng lão cùng xuất lực."
 
 Liễu Vô Mi mở miệng nói. Tiền của nàng đã dùng để mua Huyết Ma Hoa hết rồi.
 
 Hiện giờ muốn chuộc khế đất Trường Han cung từ trong tay Kim Phong Tế Vũ Lâu thì không đủ tiên tài không cho nên tìm tới ba người này.
 
 Nghe vậy, ba người đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau.
 
 Nhưng trong tình huống bây giờ, bọn họ không xuất lực cũng không được.
 
 Bởi vì chuyện này liên quan đến mặt mũi của Trường Hận Cung.
 
 Một khi bọn họ bị đuổi khỏi phân điện Trường Hận Cung này, như vậy bêm tổng đàn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
 
 "Cụ thể cần bao nhiêu ngân lượng, chúng ta sẽ gom góp trước."
 
 Lão giả tóc bạc trầm tư một lát mới nói.
 
 "Ta còn chưa nói chuyện với người Kim Phong Tế Vũ Lâu, ngày mai Nhạn lão cùng ta đi gặp Bạch Sâu Phi, thương thảo tình huống khế đất phân điện Trường Hận cung.
 
 "Bất quá giá cả hẳn là không nhỏ, các ngươi trở về trước đi."
 
 Liễu Vô Mi xua tay.
 
 Giọng nói mang theo chút mệt mỏi.
 
 Vốn giết chết Lâu Vô Hối là một chuyện không tệ.
 
 Nhưng bây giờ lại xuất hiện tình huống thế này, đồ đạc trong bảo khố còn biến mất, khế đất Trường Hận cung Lĩnh Nam quận cùng với sản nghiệp đều nằm trong tay đối phương.
 
 Đối phương tuyệt đối sẽ làm sư tử mở miệng.
 
 “Có chút khó khăn nha."
 
 Liễu Vô Mi lẩm bẩm nói.
 
 "Không hề khó khăn chút nào, chỉ cần chết đi thì ngươi không còn phải quan tâm đến mấy chuyện này."
 
 Một bóng dáng màu đen bỗng nhiên xuất hiện bên trong đại điện.
 
 Người tới mặc hắc bào, chỉ để lộ một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Liễu Vô Mi.
 
 Thủ vệ ngoài điện đã ngã xuống hết, trên cổ có vết máu đỏ tươi.
 
 Thấy thế, đồng tử Liễu Vô Mi co rụt lại, đối phương tới lấy mạng nàng.
 
 "Ngươi là ai?"
 
 Liễu Vô Mi lớn tiếng nói.
 
 "Người chết không cần biết nhiều."
 
 Người xuất hiện nhìn Liễu Vô Mi nói.
 
 Liễu Vô Mi trở nên khẩn trương, đối phương tuyệt đối không có thiện ý.
 
 Nếu không cũng sẽ không tiến đến đây vào ban đêm.
 
 "Ngươi đang uy hiếp ta sao?"
 
 Liễu Vô Mi nhìn người áo đen mà nói. Còn chưa dứt thì Liễu Vô Mi đột nhiên khẽ quát, thân hình vọt ve phía nam tử áo đen, hơn nữa tay chạm vào hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm.
 
 Ánh kiếm lóng lán đâm thẳng về phía cổ họng người áo đen.
 
 “HU
 
 Nhìn trường kiếm đâm tới, người áo đen bỗng nâng bàn tay lên, bàn tay trong nháy mắt hóa thành tinh thiết và nắm chặt thành quyền.
 
 Nắm tay va chạm với trường kiếm của Liễu Vô Mi phát ra tiếng kim thiết giao nhau.
 
 Một kiếm này không thể tạo ra một chút thương tổn nào cho người áo đen.
 
 Ánh mắt Liễu Vô Mi thay đổi.
 
 Trong lòng thâm nghĩ mình không phải là đối thủ của đối phương.
 
 Người áo đen lộ ra đôi mắt giống như một tên thợ săn, nhanh chóng hành động, chân đạp mạnh khiến sàn đá dưới chân vỡ vụn.
 
 Sau đó người này hóa thành một bóng đen vọt tới.
 
 Tốc độ nhanh như sấm làm cho sắc mặt Liễu Vô Mi vô cùng ngưng trọng.
 
 "Thiên Trọng Sơn Quyền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận