Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 1123 - Thiết Kiếm Hoành Không, Nhất Kiếm Trảm Nhất Nhân



Chương 1123 - Thiết Kiếm Hoành Không, Nhất Kiếm Trảm Nhất Nhân




Từ thân thể hắn cũng bộc phát ra một cỗ lực lượng hung mãnh của dị thú, hư ảnh hắc viên khổng lồ hiện ra.
Hắc viên có đôi mắt đỏ rực chấn nhiếp nhân tâm.
Nhìn về phía thi thể trên mặt đất, nó gầm lên một tiếng, đột nhiên há miệng, khí huyết từ những thi thể trên mặt đất tức khắc như thủy triều đổ về phía miệng con hắc viên.
Ầm!
Ầm!
Cùng lúc máu tươi bị hút cạn, một luồng sóng khí khủng khiếp từ trên thân hắn bộc phát.
Phối hợp với ánh sáng vàng chói lòa trên cánh tay mà xông thẳng về phía Độc Cô Cầu Bại.
Ánh mắt Ninh Viễn Hằng chợt ngưng lại.
Hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện giờ đây mình không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chiến một trận.
Khí tức bùng nổ, một luồng tà khí cuồng bạo từ thân thể hắn phát ra.
“Tà Ý, Thiên Cuồng, Bách Bộ Tà Ý Quyền!”
Ninh Viễn Hằng thấp giọng quát, chân khí toàn thân dồn hết vào nắm tay.
Nắm tay đánh ra một quyền.
Tà khí bốc lên mang theo khí thế bá đạo xông về phía Độc Cô Cầu Bại.
Ba người đồng loạt ra tay.
Không chỉ thế mạnh kinh người, mà lực lượng bùng nổ khi hợp lực còn tạo nên phong bạo khủng bố như lôi đình giáng xuống.
Cả ba cùng xông thẳng về phía Độc Cô Cầu Bại.
“Ba người liên thủ cũng không tệ, nhưng đáng tiếc...”
“Lực lượng của các ngươi còn chênh lệch quá lớn!”
Khí tức của Độc Cô Cầu Bại không thay đổi, chỉ vung trường kiếm trong tay chém ra ba kiếm.
Ầm!
Ầm!
Ba luồng lực lượng đồng thời bùng nổ.
Khí thế và âm thanh tiêu tán.
Ba người bị chấn lùi lại vài bước.
Bọn hắn chỉ cảm thấy cánh tay vừa đánh ra bỗng nhiên đau nhức, khí huyết trong cơ thể không ngừng cuộn trào.
Còn Độc Cô Cầu Bại vừa ra kiếm vẫn đứng yên tại chỗ, như chưa từng động đậy.
“Sao có thể như vậy, ba kiếm của ngươi lại có thể chấn lui chúng ta?”
Tôn Thế Long kinh ngạc nhìn Độc Cô Cầu Bại.
Quyền của hắn vừa rồi chỉ mới chạm nhẹ vào trường kiếm của đối phương.
Đã cảm nhận được luồng lực lượng kinh khủng tràn vào cánh tay.
Nếu không phải hắn đã luyện qua công pháp bàn tay, chỉ sợ khí thế bùng phát đã khiến cánh tay hắn nát bét.
“Vừa rồi chỉ là thử sức các ngươi, nếu không còn chiêu gì khác, các ngươi sẽ không chịu nổi một kích tiếp theo.”
Độc Cô Cầu Bại lạnh lùng nói.
“Thú hóa!”
Ngay lúc này.
Mai trưởng lão thấp giọng quát, thân thể bắt đầu biến hóa, phía sau lưng hiện lên bóng dáng một con đại bàng khổng lồ.
Đại bàng dung hợp vào thân thể hắn.
Làn da bắt đầu biến hóa xuất hiện lông vũ, trong chớp mắt đã hóa thành một con đại bàng.
Đại bàng tung cánh bay lên, lông vũ trên người lập tức biến thành kiếm sắc như mũi tên lao về phía Độc Cô Cầu Bại.
Lúc này Tôn Thế Long vẫn chưa hoàn toàn thú hóa.
Nhưng hắn có thể bán thú hóa.
Cái đầu vẫn chưa thay đổi nhưng thân thể bắt đầu biến hóa, lông đen mọc ra, cơ thể lớn dần.
Gầm!
Hắn gầm lên một tiếng, hai tay đánh xuống đất sau đó nâng lên xông thẳng về phía Độc Cô Cầu Bại.
“Chuyện này...”
Thấy sự biến hóa của hai người, Ninh Viễn Hằng chợt nghiêm mặt, hắn không ngờ Tôn Thế Long và Mai trưởng lão lại có thể biến hóa như vậy.
Mưa kiếm và đá vụn phủ kín Độc Cô Cầu Bại.
Sau mưa kiếm, móng vuốt đại bàng chụp về phía Độc Cô Cầu Bại.
Dưới móng vuốt, lực lượng dường như bị nén chặt lại.
“Hừ!”
Trong mưa kiếm và đá vụn, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Khi tiếng hừ lạnh vang lên, một thanh trường kiếm xuất hiện, chính là thanh trường kiếm bình thường trong tay Độc Cô Cầu Bại.
Tuy trường kiếm bình thường nhưng lại xuyên thấu mọi thứ, mưa kiếm vừa chạm vào thanh trường kiếm liền tức khắc vỡ nát.
Móng vuốt của đại bàng vỡ vụn dưới thanh trường kiếm.
“A!”
Móng vuốt đại bàng bị nghiền nát, Mai trưởng lão phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó hắn gầm lên, khí huyết khủng bố từ người hắn bùng phát nhanh ngưng tụ trên móng vuốt, móng vuốt mau chóng hồi phục.
Ánh mắt hoảng hốt nhìn Độc Cô Cầu Bại.
“Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn lại gầm lên, sau tiếng gầm, thân hình nhanh chóng lui.
Nhưng lúc này, thân hình Độc Cô Cầu Bại vọt lên không, tay nắm trường kiếm chém ra một kiếm.
Đại bàng thấy vậy tăng tốc, nhưng tốc độ của hắn không thể nhanh bằng thiết kiếm, kiếm khí mang theo sát khí lạnh lẽo giáng xuống.
Một luồng kiếm quang xám tro quét qua thân thể đại bàng đang bỏ chạy.
Thân thể tách làm hai nửa xuống mặt đất.
Bịch!
Bịch!
Thân hình khổng lồ rơi xuống đất, vết thương không chảy máu, vết cắt vô cùng trơn láng cho thấy một kiếm cực kỳ sắc bén và nhanh chóng.
Những người khác thấy vậy lập tức lùi lại.
Tôn Thế Long hoảng hốt.
Hắn xoay người lao về phía đại sảnh của sơn trại, nơi đó có lối thoát, hắn muốn thoát đi từ đó.
Nhưng khi vừa xoay người, một luồng kiếm quang đã ập xuống.
Hắn bùng phát kim cương khí kình.
Bàn tay nắm chặt tung ra một quyền.
Quyền đầu đụng vào kiếm khí!
“A!”
Kiếm khí bao phủ cổ tay, cánh tay vàng óng của hắn lập tức bị róc thịt, trên cánh tay lộ ra những đoạn xương trắng.
“A!”
Tôn Thế Long kêu lên thảm thiết.
Khí huyết trong cơ thể liên tục tuôn trào muốn khôi phục cánh tay.
Nhưng bóng dáng Độc Cô Cầu Bại xuất hiện trước mặt hắn, thiết kiếm trong tay chém ra.
Roẹt!
Roẹt!
Kim cương khí kình tán loạn, kiếm khí chia thân thể hắn làm hai.
Kiếm ra, nhất kiếm trảm nhất nhân.
Ninh Viễn Hằng và Yên Như Ngọc kinh hoảng nhìn Độc Cô Cầu Bại.
“Ngươi là ai, Thiên Giám Ti không có kiếm đạo cao thủ như ngươi.”
Ninh Viễn Hằng nhìn Độc Cô Cầu Bại nói.
“Ta không phải người của Thiên Giám Tư, ta đến từ Thanh Long Hội, vì Tiết Bình Sinh mà đến. Ta đến đây chủ yếu chờ hắn, còn các ngươi, đi theo bọn chúng đi!”
Độc Cô Cầu Bại trầm giọng nói.
“Cái gì?”
“Thanh Long Hội!”
Ninh Viễn Hằng nghe đến Thanh Long Hội mà lòng khẽ động, tưởng rằng có thể thoát một kiếp, không ngờ Độc Cô Cầu Bại không định tha mạng cho hắn.
Ầm!
Ầm!
Lúc này Ninh Viễn Hằng không chút do dự bộc phát lực lượng vượt qua Ngưng Thần cảnh.
Trên bầu trời có hư ảnh Thiên Môn xuất hiện
“Ngươi muốn mượn sức Thiên Môn, tiếc là khí huyết trên người ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lực lượng Thiên Môn giáng xuống quá yếu!”
Độc Cô Cầu Bại nhìn Ninh Viễn Hằng, khẽ nói.
Roẹt!
Roẹt!
Thiết kiếm hoành không.
Hư ảnh Thiên Môn lập tức biến mất, sau đó kiếm quang rơi xuống trên thân thể Ninh Viễn Hằng và Yên Như Ngọc.
Bịch! Bịch!
Bịch! Bịch!
Thân thể hai người dưới kiếm khí tách thành từng mảnh.
Sau đó Độc Cô Cầu Bại đứng trước cửa đại sảnh, chờ đợi Tiết Bình Sinh đến.
Lúc này, trong Tam Thập Lục Tổng Trại, một số người hoảng hốt tháo chạy ra ngoài.
Tam Thập Lục Tổng Trại vốn rất rộng lớn, có vài kẻ lọt lưới chạy đến cửa sơn trại.
Tiết Bình Sinh đang sải bước tiến đến.
Nhìn thấy đám người vẻ mặt kinh hoàng chạy ra, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, đưa tay bắt lấy một người.
“Có chuyện gì?”
“Kiếm đạo cao thủ xâm nhập sơn trại, chúng ta không biết là ai.”
“Hắn đã đến chỗ tổng đường rồi.”
Kẻ bị bắt vội vàng đáp.
“Kiếm đạo cao thủ?”
Ánh mắt Tiết Bình Sinh chợt lóe, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu kẻ trước mặt, đầu tên này tức khắc nát bấy.
Thân hình hắn xông vào bên trong sơn trại.
Những người vừa đối mặt với hắn, tim như bị bóp nghẹt, mắt tối sầm lại, thân hình đổ gục trên mặt đất.
Khi vừa lướt qua những người này, hắn đã dùng chân khí chấn vỡ tâm mạch.



Bạn cần đăng nhập để bình luận