Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 508: Mộ Dung Phục, Mông Thành

Chương 508: Mộ Dung Phục, Mông ThànhChương 508: Mộ Dung Phục, Mông Thành
 
 Chương 508: Mộ Dung Phục, Mông Thành
 
 Thôi Vũ Hổ muốn mang Nhiếp Trùng về cho Oán Tình Môn Liễu Ly Tình, để Liễu Ly Tình chém giết.
 
 Đương nhiên Liệt Vũ Vương không tìm thấy thi thể Nhiếp Trùng, sẽ cho rằng Nhiếp Trùng không chết, cũng sẽ kiêng ky đôi chút làm cho sự tình trở nên khó bê phân biệt.
 
 "Chúng ta cần theo sau không?”
 
 Vân Tịch tiên tử nhìn Thôi Vũ Hổ mang theo Nhiếp Trùng rời đi, nói.
 
 "Mặc dù cảnh giới của người này chỉ ở Thiên Nhân nhất nạn nhưng có cao thủ dùng độc tương trợ, ta và ngươi theo sau sẽ có kết cục không tốt."
 
 "Ta không muốn đặt mình vào nguy hiểm."
 
 "Bất quá ta không rõ, vì sao tướng mạo của Nhiếp Trùng đã là tử tướng mà người nọ lại không trực tiếp giết hắn."
 
 Nói đến đây, nữ tử váy trắng khẽ nhướng mày.
 
 "Đã như vậy, như vậy mặc kệ Nhiếp Trùng có chết hay không đều không liên quan gì đến chúng ta, truyền tin tức này về môn phái là được, chúng ta đi thôi!"
 
 Vân Tịch tiên tử nhìn thoáng qua phương hướng Thôi Vũ Hổ rời đi.
 
 Ở xa xa.
 
 Sắc mặt Thôi Vũ Hổ khẽ động, hắn còn tưởng rằng hai người đang xem cuộc chiến sẽ ra tay chứ?
 
 Nhưng không ngờ hai người kia không nhúc nhích.
 
 Hắn nhanh chóng mang theo Nhiếp Trùng biến mất.
 
 Chuyện của Nhiếp Trùng trong thời gian một ngày đã lan truyền rộng rãi.
 
 Ở Kinh sư, trong một gian phòng thuộc một trang viên nhỏ.
 
 Mộ Dung thu khí kình vận chuyển trong cơ thể, đứng lên bước ra khỏi phòng.
 
 Tiếu Nhược Yến đang đứng ở ngoài cửa.
 
 Thấy Mộ Dung Phục, Tiếu Nhược Yến khom người hầu hạ, hiện giờ nàng chính là thị nữ thiếp thân của hắn.
 
 Trên đường Nhiếp Trùng đến Kinh sư bị người ta bắt, không rõ sinh tử.
 
 "Chỉ có một người ra tay, thực lực ở Thiên Nhân nhất nạn nhưng có cao thủ dùng độc tương trợ, lão sư của Nhiếp Trùng là võ giả Thiên Nhân bát nạn, sau khi trúng độc đã bị giết."
 
 Tiếu Nhược Yến sẽ nhận được báo cáo tình hình biết Mộ Dung Phục.
 
 "Trúng độc sao, hẳn là do Ngũ Độc Đồng Tử ra tay, Nhiếp Trùng kia chết chắc rồi, đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt."
 
 Mộ Dung Phục nhẹ giọng nói.
 
 "Là chuyện tốt, bất quá công tử, Thập nhị hoàng tử muốn cho ngươi đến Mông thành một chuyến, thu phục Thiết Chưởng Bang." Tiếu Nhược Yến nói.
 
 "Thiết Chưởng Bang, Thập Nhị hoàng tử muốn chiếm lấy lợi ích ở Mông Thành."
 
 "Nghe đồn Thiết Chưởng do một trong tam ti Giám Sát Viện, hữu đô đốc Dương Chiến âm thâm khống chế, Thập nhị hoàng tử muốn cướp sinh ý từ trong tay Dương Chiến, có chút nóng vội đi!"
 
 Mộ Dung Phục khẽ cau mày nói.
 
 "Công tử, bên ngoài có tin đồn Dương Chiến sắp từ chức Hữu đô đốc."
 
 Tiếu Nhược Yến nói.
 
 "Nói vậy Thiết Chưởng Bang Mông Thành không chỉ là thế lực mà Thập nhị hoàng tử coi trọng, mấy đại hoàng tử khác cũng sẽ coi trọng."
 
 Mộ Dung Phục khẽ cau mày nói.
 
 "Đúng vậy, ta đang thu thập tư liệu ve phương diện này, tin rằng sẽ nhanh sẽ biết thế lực nào có hứng thú với Thiết Chưởng Bang."
 
 "Bất quá Thiết Chưởng Bang chính là bang phái đệ nhất Mông thành, chưởng quản Thập Tam Liên Hoàn Ổ ở thủy vực bên ngoài Mông thành, thế lực cường đại, lúc trước Dương Chiến cũng chỉ hợp tác với bọn hắn, muốn bọn hắn làm việc cho Thập nhị hoàng tử, e là có chút khó khăn."
 
 Tiêu Nhược Yến nói.
 
 "Ngươi theo ta đến vương phủ một chuyến, tìm hiểu tin tức cụ thể về Thiết Chưởng bang, sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp ra tay!"
 
 Mộ Dung Phục nói.
 
 Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
 
 Hai người nhanh chóng ra khỏi viện, chốc lát sau đã tới phủ đệ của Thập nhị hoàng tử.
 
 Trước phủ có bốn tên thủ vệ, thủ vệ mặc hắc y, bên hông đeo một thanh trường đao màu đen.
 
 Trên trường đao phát ra khí tức sắc lạnh, có thể thấy được thực lực của bốn người này không đơn giản.
 
 Bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Phục, một người tiến lên nói:
 
 "Bái kiến Mộ Dung tiên sinh!"
 
 Mộ Dung Phục hướng người tới gật gật đầu, dẫn Tiêu Nhược Yến vào vương phủ.
 
 Bây giờ hắn là khách khanh vương phủ, hơn nữa còn được Thập Nhị hoàng tử coi trọng, ban thưởng lệnh bài có thể đi lại trong vương phủ, cho nên những người hầu này không ngăn cản hắn.
 
 Trong phòng khách, Thập nhị hoàng tử Lưu Hạ đang bưng trà.
 
 "Điện hạ, Mộ Dung Phục cầu kiến!"
 
 Mộ Dung Phục tới bên ngoài phòng nhưng không có bước vào mà ở bên ngoài khom người nói.
 
 Là hậu duệ của hoàng tộc Đại Yến nên Mộ Dung Phục rất chú trọng lễ nghi.
 
 Cũng bởi vì như vậy cho nên Thập nhị hoàng tử rất thưởng thức Mộ Dung Phục, hơn nữa Mộ Dung Phục không có sự kiệt ngạo bất tuân như người giang hồ.
 
 "Vào đi!" Lưu Hạ mở miệng nói.
 
 Mộ Dung Phục bước vào phòng khách, hành lễ với Thập Nhị hoàng tử:
 
 "Bái kiến điện hại"
 
 "Mộ Dung, ngươi tới vì chuyện Thiết Chưởng Bang Mông Thành đi!"
 
 Lúc Lưu Hạ vừa nói vừa phất tay bảo Mộ Dung Phục ngồi xuống.
 
 Nhưng Mộ Dung Phục vẫn đứng, hắn mở miệng nói:
 
 "Đúng vậy điện hạ, Thiết Chưởng Bang là bang phái đệ nhất Mông thành, e là rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm."
 
 "Ta tới gặp điện hạ chủ yếu là muốn hỏi, lúc ra tay có phải cần lưu thủ hay không."
 
 Mộ Dung Phục nhẹ giọng nói.
 
 "Tranh đoạt lợi ích, ngươi chết ta sống, không cần lưu thủ, huống hồ ngươi lưu thủ nhưng người khác không nhất định sẽ lưu thủ, đến lúc đó người chết chính là ngươi."
 
 Thập nhị hoàng tử Lưu Hạ nói.
 
 "Thuộc hạ đã hiểu, điện hạ yên tâm, ta sẽ kết nối với Thiết Chưởng Bang, trợ giúp điện hạ nhận được sự trợ giúp từ Thiết Chưởng Bang."
 
 Mộ Dung Phục nói.
 
 "Tốt, chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành chuyện này, ta sẽ đưa ngươi một chuyện tốt mà không tưởng được.
 
 Thập nhị hoàng tử Lưu Hạ nói.
 
 "Vậy ta đây chờ chuyện tốt từ điện hạ, ta đến mật khố bên triệu tập tất cả tư liệu sau đó khởi hành đi Mông thành."
 
 Mộ Dung Phục nói tiếp.
 
 "Lần này ngươi tiến đến Mông thành đại biểu cho ta, đây là vương lệnh của ta, ngươi mang theo!"
 
 "Đúng rồi, hôm nay môn khách phủ Thất hoàng tử Vân Hạc Tử sẽ khởi hành đi Mông Thành."
 
 Thập nhị hoàng tử đưa lệnh bài bên hông cho Mộ Dung Phục, hơn nữa còn nói thêm một câu như vậy.
 
 "Điện hạ yên tâm, Vân Hạc Tử kia không đến Mông Thành được."
 
 Mộ Dung Phục tiếp nhận vương lệnh, nói chắc nịch.
 
 "Tốt, vẫn là Mộ Dung Phục ngươi hiểu tâm tư của ta."
 
 Thập nhị hoàng tử cười nói.
 
 "Vậy thuộc hạ cáo từ trước, điện hạ cứ ngồi chờ tin tức tốt."
 
 Mộ Dung Phục nói xong hành lễ rời đi.
 
 "Ngươi tin tưởng hắn như vậy!"
 
 Một nữ tử mặc áo đỏ từ trong hậu đường đi ra, tới trước mặt Lưu Hạ ngồi vào trong lòng hắn.
 
 "Tin tưởng, tại sao lại không tin tưởng hắn, ta đã điều tra rõ lai lịch của hắn, đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng làa từ trong mắt hắn, ta thấy được dục vọng đối với quyền lực."
 
 "Những thứ khác ta không thể cho hắn, còn quyền lực, chỉ cần ta thành công thì ta có thể cho hắn." "Trên thế giới không có gì đáng tin cậy, có thể làm cho đối phương không phản bội, lợi thế tốt nhất chính là lợi ích, đáp ứng theo nhu cầu."
 
 Thập Nhị hoàng tử lạnh giọng nói.
 
 "Chuyện Nhiếp Trùng, có ảnh hưởng gì tới Thất ca ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận