Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 253: Liên thủ chém giết, Không Hải hòa thượng chết (1)

Chương 253: Liên thủ chém giết, Không Hải hòa thượng chết (1)Chương 253: Liên thủ chém giết, Không Hải hòa thượng chết (1)
 
 Chương 253: Liên thủ chém giết, Không Hải hòa thượng chết (1)
 
 Sát ý trên người hắn không hề giảm bớt chút nào, ánh mắt lóe kiếm khí.
 
 Thân thể ở trạng thái có thể ra một kiếm bất kỳ lúc nào.
 
 "Thanh Long hội các ngươi ra tay với ta, chẳng lẽ không sợ Thanh Long tự ra tay với các ngươi?"
 
 Không Hải nhìn Kinh Vô Mệnh nói.
 
 "Chúng ta chỉ nhận tiên, không nhận người, Thanh Long tự ở trong mắt chúng ta cùng những thế lực khác chẳng có gì khác biệt, chỉ cần có người trả tiền chúng ta sẽ ra tay."
 
 "Đương nhiên nếu ngươi giết được ta, tránh thoát lần này, như vậy chúng ta xem như thất bại.
 
 Hơn nữa chỉ cần trải qua ba lần ám sát mà không chết, Thanh Long Hội chúng ta sẽ không ra tay với ngươi nữa."
 
 Kinh Vô Mệnh mở miệng nói.
 
 Nghe vậy, ánh mắt Không Hải ngưng tụ.
 
 Kinh Vô Mệnh cho hắn cảm giác rất là thâm trầm, trên người không có nhiều cảm xúc, là loại tuyệt đối nghe lệnh làm việc.
 
 Những người như thế này rất đáng sợ.
 
 Bởi vì cực kỳ chú tâm, tập trung vào mục tiêu.
 
 Nếu không phải hắn tu luyện Kim Cương Bất Chuyển Công tới cảnh giới nhất định.
 
 Vừa rồi cổ họng cũng đã bị một kiếm của đối phương xuyên qua.
 
 Nhưng lúc này tâm thần hắn không yên.
 
 Bởi vì đi cùng hắn còn có bốn tên cao tăng Thanh Long Tự, bốn người ở chung một viện với hắn.
 
 Han là đã nhận thấy động tĩnh.
 
 Thế mà hiện giờ vẫn không xuất hiện.
 
 "Đại sư đang chờ bốn người kia sao?
 
 Lúc này bọn họ đang trong trạng thái hôn mê rồi, đối phương không có ra tiền nên chúng ta sẽ không giết dư người!"
 
 Kinh Vô Mệnh mở miệng nói.
 
 Giết người không phải chỉ có chính diện đối cứng, lúc cần thiết vẫn cần dùng một ít thủ đoạn phụ trợ.
 
 Bốn tên cao tăng kia đã bị Kinh Vô Mệnh hạ mê dược hôn mê bất tỉnh cho nên mới không hiện thân.
 
 Nghe được lời Kinh Vô Mệnh nói, Không Hải bắt đầu lo lắng.
 
 Hắn tin lời của Kinh Vô Mệnh.
 
 Bởi vì Kinh Vô Mệnh không cần phải nói dối.
 
 Trong lúc hắn lo lắng thì trường kiếm trong tay Kinh Vô Mệnh đột nhiên đổi từ tay phải sang tay trái.
 
 Sau đó tiếp tục công kích Không Hải. Đồng tử Không Hải co lại, bàn tay có khí kình màu vàng ngưng tụ biến thành trao chộp về phía trường kiếm của Kinh Vô Mệnh.
 
 Thế nhưng trường kiếm Kinh Vô Mệnh lại nhanh chóng tránh né, đâm thẳng tới cổ tay đối phương.
 
 Bàn tay Không Hải chuyển dời va chạm với trường kiếm.
 
 Hắn cảm nhận được bàn tay bị chấn đến tê dại.
 
 Thời điểm bàn tay bị chấn tê dại, trường kiếm của Kinh Vô Mệnh trong nháy mắt chuyển hướng, hướng tới cổ họng Không Hải mà đâm.
 
 Nhìn trường kiếm sắp đâm tới lần nữa.
 
 Không Hải đột nhiên há to miệng!
 
 Gào!
 
 Một âm thanh giống như tiếng sư tử hống từ trong miệng hắn phát ra.
 
 Sóng âm cường đại am ầm lao ra như pháo khí làm suy giảm lực đạo từ kiếm của Kinh Vô Mệnh, hơn nữa còn thay đổi hướng đâm của thanh kiếm một cách quỷ dị.
 
 Hơn nữa vào thời điểm này trên thân thể Không Hải lại có thêm một tầng năng lượng màu vàng bao bọc.
 
 ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
 
 Trường kiếm đâm vào thân thể hắn nhưng không để lại vết thương.
 
 Âm!
 
 Chân Không Hải giậm mạnh xuống đất, bàn tay đột nhiên vỗ ra một chưởng.
 
 Đại Lực Kim Cương Chưởng.
 
 Không Hải có thể được phái tới trấn giữ Lăng Nguyệt Kiếm Phái, tất nhiên thực lực không hề yếu rồi, đã đạt tới Luyện Phách cảnh đỉnh phong.
 
 Kiếm khí của Kinh Vô Mệnh sắc bén, nhanh.
 
 Nhưng một kích không đắc thủ, muốn ra tay lần nữa cũng có chút khó khăn.
 
 Thân thể bị tiếng gâm trùng kích, hơi nghiêng sang một bên.
 
 Khi Kinh Vô Mệnh ổn định thân thể thì Đại Lực Kim Cương Chưởng của Không Hải đã tới.
 
 Thân hình cấp tốc lui về phía sau, trường kiếm lại nhanh chóng chém ra.
 
 Kengl
 
 Khí kình mênh mông chấn Kinh Vô Mệnh lui về sau, hổ khẩu cầm kiếm rách ra, tóe máu.
 
 Sắc mặt Kinh Vô Mệnh không thay đổi.
 
 Giống như không để ý vết thương trên cổ tay hắn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Không Hải hòa thượng.
 
 Tinh khí thần đều tập trung hết vào trên trường kiếm trong tay.
 
 Tuy một kích của Không Hải hòa thượng đánh lui Kinh Vô Mệnh nhưng hắn lại đứng đó mà không tiếp tục ra tay.
 
 Bởi vì lúc này trong mắt hắn, Kinh Vô Mệnh như hóa thành một thanh kiếm. Một thanh kiếm có thể chém trúng hắn bất cứ lúc nào.
 
 Chỉ cần hắn ra tay, Kinh Vô Mệnh liền có thể tìm được cơ hội.
 
 Lúc này tinh khí thân của đối phương đã tập trung cao độ.
 
 Lực sát thương tuyệt đối bất phàm, có thể sẽ xuyên thấu Kim Cương Bất Chuyển Công của Không Hải.
 
 Bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện khiến Không Hả cả kinh.
 
 A Phi, một cao thủ khoái kiếm khác của Thanh Long Hội.
 
 Người này giống như Kinh Vô Mệnh trước mắt đều am hiểu khoái kiếm.
 
 Hoặc có thể nói giết chóc chi kiếm.
 
 Xuất kiếm liền đả thương người.
 
 "Các ngươi thật để mắt tới ta, vậy mà có hai vị, xem ra Bạch chưởng giáo của Lăng Nguyệt Kiếm Phái đã chết rồi.
 
 Không Hải hòa thượng nhìn A Phi nói.
 
 A Phi không lên tiếng mà nhìn về phía cổ họng đối phương.
 
 Nơi đó có một vết máu nhỏ.
 
 Xem ra kiếm của Kinh Vô Mệnh đâm trúng đối phương, chỉ là đối phương có phòng ngự rất mạnh.
 
 Khác với Kinh Vô Mệnh, A Phi chủ động công kích nhiều hơn.
 
 Thân hình hắn bắn ra, trường kiếm trong tay đâm thẳng tới cổ họng đối phương.
 
 Vẫn là chỗ mà Kinh Vô Mệnh đã nhắm vào trước đó.
 
 Không Hải hòa thượng thấy cảnh này mà ánh mắt ngưng tụ nâng bàn tay lên.
 
 Một cỗ khí kình màu vàng cuồng bạo từ trong lòng bàn tay hắn bộc phát.
 
 Sau đó thân hình hắn cũng vọt tới, bàn tay va chạm với trường kiếm của A Phi phát ra tiếng kim loại giao nhau.
 
 Đồng tử A Phi co lại, trường kiếm trong tay run lên, có kiếm khí từ mũi kiếm chuyển hướng bắn tới thân thể Không Hải hòa thượng.
 
 Không Hải hòa thượng mặt không đổi sắc, bên ngoài thân thể có kim quang bao bọc ngăn trở này mấy đạo kiếm khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận