Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 503: Nhi tử thứ ba của Liệt Vũ Vương, Ngũ Độc Đồng Tử hạ độc

Chương 503: Nhi tử thứ ba của Liệt Vũ Vương, Ngũ Độc Đồng Tử hạ độcChương 503: Nhi tử thứ ba của Liệt Vũ Vương, Ngũ Độc Đồng Tử hạ độc
 
 Chương 503: Nhi tử thứ ba của Liệt Vũ Vương, Ngũ Độc Đồng Tu hạ độc
 
 Ngoài khu vực Hoa Nguyên, trên một con đường rộng rãi.
 
 Tí tách, tí tách.
 
 Hơn hai mươi tên võ giả lưng hùm eo gấu đeo bội đao, thân tràn ngập sát khí cưỡi trên lưng ngựa đi về phía trước.
 
 Cầm đầu là một gã đại hán mặc Ô Kim Tỏa Giáp, sắc mặt màu đồng làm cho người ta có cảm giác cường hãn dị thường, chính là Tào Mãng, một trong tam đại phó thống lĩnh của Liệt Vũ Vương phủ.
 
 Ở giữa đoàn người ngựa là một chiếc xe ngựa rộng lớn.
 
 Trong xe ngựa, một nam tử trẻ tuổi đang nửa nằm.
 
 Nam tử có khí tức trầm ổn, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén làm cho người ta có cảm giác rất biết mưu đồ.
 
 Người này chính là nhi tử thứ ba Liệt Vũ Vương Nhiếp Xung.
 
 Trong các tôn tử của Liệt Vũ Vương, người có tài tình mưu lược xuất sắc nhất, phương diện võ học xếp hạng thứ ba trong các tôn tử của Liệt Vũ Vương, thứ hai là trưởng tử và trưởng nữ.
 
 Ở bên cạnh hắn có hai thị nữ nửa quỳ, một người bóp vai, một người gõ chân.
 
 Cách đó không xa là một nam tử gầy gò mặc áo bào xám, nam tử nhắm mắt bất động ngồi một bên.
 
 "Khi chúng ta ra khỏi khu vực Hoa Nguyên, ngươi nói xem, sẽ có người ra tay với chúng ta sao?"
 
 Nhiếp Xung duỗi lưng một cái ngồi thẳng người, nói với người áo bào xám kia.
 
 "Thế tử, có khả năng ra khỏi Hoa Nguyên sẽ là thời điểm nguy hiểm nhất, dù sao cũng không phải địa bàn của vương gia, có lẽ đối phương sẽ lựa chọn động thủ."
 
 Nam tử áo xám mở mắt ra, mắt lóe hàn quang, trâm giọng nói.
 
 "Phải cẩn thận, thật ra cái chết của tiểu muội không liên quan gì đến tranh đấu giữa cửu đại hoàng tử, hẳn là cừu nhân của tiểu muội hoặc cừu nhân của Liệt Vũ Vương phủ chúng ta, hy vọng lần này ta có thể dẫn đối phương ra ngoài."
 
 "Địch nhân trong tối làm cho chúng ta có cảm giác như nghẹn ở cổ họng, nhất định phải thanh trừ!"
 
 Nhiếp Trùng trầm giọng nói.
 
 Lần này hắn tới Kinh sư, trước đó còn áp bức Thất hoàng tử thật ra đều là làm cho người khác xem, chỉ muốn dẫn địch nhân ra.
 
 Vốn muốn câu địch nhân ở khu vực Hoa Nguyên ra nhưng đối phương vẫn không động thủ.
 
 Hôm nay ra khỏi khu vực Hoa Nguyên, không ở lãnh địa của mình nữa.
 
 Cho đối phương cơ hội, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua, nhưng bản thân sẽ nguy hiểm.
 
 "Không cần như vậy lạc quan, nếu như đối phương muốn động thủ, nhất định đã thăm dò thực lực bên chúng tal"
 
 Người áo xám nói. "Có ngươi cùng Tào tướng quân hộ vệ, hẳn là không có vấn đề."
 
 Nhiếp Trùng mở miệng nói.
 
 "Thế tử, lần này ta luôn có dự cảm không tốt, dự cảm rất mãnh liệt."
 
 Người áo xám cau mày nói.
 
 Nghe được lời của người áo xám, sắc mặt Nhiếp Trùng cũng ngưng trọng hẳn lên.
 
 Đoàn xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
 
 Lúc này Tào Mãng di tới trước xe ngựa.
 
 "Thế tử, chúng ta đi thêm hai canh giờ nữa sẽ đến trấn nhỏ gần nhất, có nên nghỉ ngơi ở trấn nhỏ hay không, đến ngày mai lại khởi hành."
 
 Tào Mãng ở ngoài cửa sổ xe ngựa nói.
 
 "Vậy thì qua đêm ở trấn nhỏ phía trước."
 
 Nhiếp Trùng gật gật đầu.
 
 Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, lúc này có hai nam tử đội nón lá gánh sọt xuất hiện trước mặt bọn họ.
 
 Hình như nghe được tiếng đoàn xe nên hai người lách qua một bên cúi đầu nhường đường cho đoàn xe đi qua.
 
 Sau khi đoàn xe qua khỏi, hai người chậm rãi tháo nón lá xuống, hơn nữa mở cái sọt ra, trong sọt có một tên hài đồng, chính là Ngũ Độc Đồng Tử.
 
 Người đội nón chính là Thôi Vũ Hổ, hai người bọn họ tới giết nhi tử Liệt Vũ Vương Nhiếp Xung, hoặc có thể nói là bắt lấy Nhiếp Xung để Liễu Ly Tình xuất thủ.
 
 "Ngũ Độc công tử, lúc nào độc phát!"
 
 Thôi Vũ Hổ nói.
 
 "Qua một lát nữa, một ít người thực lực yếu sẽ chết vì thất khiếu chảy máu, ước chừng khoảng năm người, năm người này vừa chết, ta tin rằng bọn họ sẽ khủng hoảng."
 
 "Năm người chết, nhất định phải có người xử lý thi thể, người xử lý những thi thể đó cũng sẽ chết khi đến thị trấn nhỏ."
 
 Ngũ Độc Đồng Tử cười lạnh.
 
 "Căn cứ theo thời gian mà ta suy tính, lúc chạng vạng tối bọn họ sẽ đến Tống Nguyên trấn!"
 
 "Hy vọng đêm nay có thể làm bọn họ hoàn toàn khủng hoảng, để cho chúng ta có cơ hội mang Nhiếp Trùng kia đi!"
 
 Thôi Vũ Hổ nói.
 
 Đại hán đầu lĩnh mặc Tỏa Giáp thực lực mạnh hơn chúng ta rất nhiều, trong xe ngựa cũng có cường giả, chúng ta không nên ra tay chính diện cho thỏa đáng."
 
 Ngũ Độc Đồng Tử mở miệng nói.
 
 "Dùng độc cũng tốt, nhưng ta sợ lưu lại dấu vết, đến lúc đó tra ra hoài nghi đến trên người ngươi!"
 
 Thôi Vũ Hổ nói. "Để huynh đệ Tào gia xử lý những thi thể bị lưu lại, xóa hết dấu vết được!"
 
 Ngũ Độc Đồng Tử trầm giọng nói.
 
 Giờ phút này hắn có chút hưng phấn, người dùng độc giết người có thực lực mạnh hơn mình, để cho những người này cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi mà tử vong.
 
 Thật sự là một chuyện thú vị.
 
 "Đi thôi"
 
 Ngũ Độc Đồng Tử nói với Thôi Vũ Hổ.
 
 Thôi Vũ Hổ gánh vác trọng trách trực tiếp nhảy vào rừng rậm bên cạnh quan đạo, tiếp tục theo phía sau đoàn xe.
 
 Đoàn xe vẫn đi vê phía trước.
 
 Sau một thời gian, đột nhiên có mấy tên thủ vệ ôm lấy cổ của mình phát ra tiếng kêu thảm thiết, từ trên lưng ngựa ngã xuống, miệng không ngừng sủi bọt mép.
 
 Con ngươi lồi lên, thân thể co quắp vài cái rồi tắt thở.
 
 Tình huống này khiến đoàn xe phải dừng lại.
 
 Thủ vệ tới gần những người này nhao nhao tiến lên xem xét.
 
 "Thống lĩnh, bọn họ trúng độc!"
 
 Một người kinh hãi nói:
 
 Tào Mãng nghe vậy nhảy xuống khỏi lưng ngựa di tới một tên thủ vệ đã chết, nhìn vẻ mặt người chết mà ánh mắt không khỏi ngưng tụ.
 
 Nhanh chóng di tới trước mặt mấy người khác, sau khi điều tra, mày nhíu lại.
 
 "Các ngươi lập tức điều tra xem mình có trúng độc hay không?”
 
 Tào Mãng lập tức phân phó.
 
 Một đám thủ vệ nhao nhao vận chuyển khí kình trong cơ thể tra xem mình có trúng độc hay không, nhưng lại không có phát hiện gì.
 
 "Các ngươi ở chỗ này chờ đợi, ta bẩm báo một chút!"
 
 Tào Mãng nhanh chóng tới trước xe ngựa của Nhiếp Trùng.
 
 "Chuyện gì đã xảy ra?"
 
 Trong xe ngựa, Nhiếp Trùng mở miệng nói.
 
 "Năm hộ vệ đột nhiên bị đầu độc và chết, ta đã cho người điều tra, những người khác không phát hiện ra mình bị đầu độc."
 
 Tào Mãng hồi bẩm.
 
 Nghe được Tào Mãng nói.
 
 Trong xe ngựa lập tức trở nên yên tĩnh.
 
 Nhiếp Xung mở miệng hỏi thăm con ngươi đột nhiên co rụt lại, bọn họ vừa mới đi ra Hoa Nguyên khu vực, bên này liền xảy ra chuyện.
 
 "Xem ra địch nhân của chúng ta đến, xử lý những thi thể kia xong chúng ta mau chóng chạy tới trấn nhỏ phía trước."
 
 Trong xe ngựa, Nhiếp Trùng mở miệng nói.
 
 “Tuân lệnh!"
 
 Tào Mãng lĩnh mệnh an bài ba người lưu lại xử lý năm cỗ thi thể, bản thân thì vọt lên ngựa dẫn đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước.
 
 Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, nhưng bầu không khí lại trở nên quỷ dị, đặc biệt là thủ vệ bên ngoài xe ngựa.
 
 Năm người chết kia vẫn ở cùng một chỗ với bọn họ, chưa từng rời đi.
 
 Hiện tại năm người trúng độc chết, như vậy bọn họ cũng có khả năng trúng độc, chỉ là không kiểm tra ra mà thôi.
 
 Nghĩ như vậy, đám người bắt đầu khẩn trương, khẩn trương thì bầu không khí sẽ trở nên áp lực.
 
 Bên trong xe ngựa.
 
 "Kẻ tới là một cao thủ dùng độc, chúng ta phải cẩn thận!"
 
 Nhiếp Trùng trầm giọng nói.
 
 Lúc trước hắn cho rằng có người sẽ trực tiếp động thủ với hắn nhưng không nghĩ tới lại là cao thủ dùng độc.
 
 Giết người vô hình, giết người không thấy máu.
 
 Người như vậy thật đáng sợ.
 
 "Thế tử, ngươi đang sợ sao?"
 
 Nam tử áo xám nhìn Nhiếp Trùng, nói.
 
 "Ta ngược lại không sợ, đối phương không có trực tiếp ra tay với ta hẳn là vì không có cơ hội."
 
 "Hơn nữa ta tin rằng chỉ cần ra tay với ta, ta có thể tìm được hắn!"
 
 "Có lẽ đêm nay có thể gặp mặt đối phương!"
 
 Khóe miệng Nhiếp Trùng nhếch lên, nở nụ cười lạnh.
 
 ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận