Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 102: Huyết Ma Hoa thuộc về Kim Phong Tế Vũ Lâu (2)

Chương 102: Huyết Ma Hoa thuộc về Kim Phong Tế Vũ Lâu (2)Chương 102: Huyết Ma Hoa thuộc về Kim Phong Tế Vũ Lâu (2)
 
 Chương 102: Huyết Ma Hoa thuộc về Kim Phong Tế Vũ Lâu (2)
 
 Không nghĩ rằng chuyện sẽ như thế này.
 
 "Để ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì!"
 
 Tiết Mộng Hoài thấy thế vung xích sắt trong tay lên, phi liêm nhanh chóng công kích Bạch Thiên Vũ.
 
 Nhưng khi Phi Liêm tới gân Bạch Thiên Vũ thì quanh thân Vũ xuất hiện một cỗ lực lượng vô hình đánh bật phi liêm.
 
 "Người ra tay với ta...
 
 Chết!"
 
 Bạch Thiên Vũ nhìn về phía Tiết Mộng Hoài, lớn tiếng nói.
 
 Thanh âm giống như sấm sét, chấn động cả sơn cốc.
 
 Sau đó Bạch Thiên Vũ rút Đao, một đạo đao quang chói mắt lóe, thế như chém cả sơn hà chém về phía Tiết Mộng Hoài.
 
 Đao pháp bá đạo mãnh liệt.
 
 Tiết Mộng Hoài cảm giác được uy lực của một đao này, thân hình cấp tốc lui về phía sau, phi liêm trong tay rút về, xích sắt quấn trên nắm tay hắn.
 
 Sau đó hắn đánh ra một quyền, muốn ngăn cản đao tới.
 
 Phanh!
 
 Sau một đao, thân hình Tiết Mộng Hoài bị chấn bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn máu tươi, ánh mắt hung ác nhìn về phía Bạch Thiên Vũ.
 
 Nhưng lúc này Bạch Thiên Vũ lại giậm chân, thân hình phóng lên trời.
 
 Trường đao trong tay tiếp tục chém xuống.
 
 Âm ầm!
 
 Không khí bị một đao trực tiếp chia làm hai.
 
 Đao khí bá đạo vô cùng, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi chém xuống.
 
 Tiết Mộng Hoài vừa định nói lời hung ác phải vội vàng xuất quyền ngăn cản.
 
 Lúc này hắn không bị đánh bay thế nhưng mặt đất dưới chân hắn lại xuất hiện vết nứt thật lớn.
 
 Phốc!
 
 Tiết Mộng Hoài phun ra một ngụm máu tươi, trong máu tươi còn có một ít nội tạng.
 
 Khi hắn ta phun máu, Bạch Thiên Vũ lại tiếp tục xuất đao, trường đao xé rách không khí chém xuống.
 
 Căn bản cũng không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
 
 Xuy!
 
 Một đao này Tiết Mộng Hoài ngăn có chút chậm, thân thể lập tức bị chém thành hai nửa.
 
 Chỉ với ba chiêu mà Bạch Thiên Vũ đã chém giết Tiết Mộng Hoài. Sơn cốc trở nên yên tĩnh.
 
 Ngay cả nam tử ôm kiếm cùng với người áo đen đang giao thủ cũng dừng lại nhìn sang bên này.
 
 Người áo đen giật mình, còn người ôm kiếm thì kinh hãi.
 
 Lúc trước hắn đã nói mình với Bạch Thiên Vũ sàn sàn nhau.
 
 Nhưng hôm nay Bạch Thiên Vũ vừa ra tay, ba đao chém giết Tiết Mộng Hoài, hắn căn bản không làm được thế này.
 
 Phỏng chừng hắn cũng chỉ cản nổi ba đao của đối phương.
 
 "Hiện tại không người nào có ý kiến chứ!"
 
 Bạch Thiên Vũ lấy ra một hộp gấm rồi vung bàn tay trực tiếp cắt Huyết Ma Hoa bỏ vào hộp gấm, xoay người rời đi.
 
 Không có ai dám lên tiếng.
 
 Yên tính dị thường.
 
 Sắc mặt Tử Hàn Nguyệt cự kỳ âm trâm, không nghĩ tới con vịt đến miệng còn bay mất.
 
 Lúc này nam tử ôm trường kiếm trở về bên cạnh Tử Hàn Nguyệt, trâm giọng nói:
 
 "Người này cực kỳ khủng bố, e là chỉ có Pháp Vương mới có thể giải quyết."
 
 "Có phải vậy không?"
 
 "Vậy thì đi thôi!"
 
 Sắc mặt Tử Hàn Nguyệt lập tức khôi phục bình thường, mang theo người nhanh chóng rời đi.
 
 Người áo đen đi theo Liễu Vô Mi đến chỗ Liễu Vô Mi nói:
 
 "Chúng ta đi thôi, Huyết Ma Hoa ở trong tay người như vậy, chúng ta không cách nào đạt được."
 
 "Không, hắn vừa mới nói người ra giá cao sẽ được, như vậy chứng tỏ hắn không cần Huyết Ma Hoa, hắn muốn bán đi."
 
 "Đi, chúng ta đuổi theo."
 
 Trong đôi mắt đẹp của Liễu Vô Mi xuất hiện sự kích động.
 
 Hai người nhanh chóng đi về phía Bạch Thiên Vũ.
 
 Nàng phải đi trước một bước.
 
 Trong sơn cốc chỉ còn lại Tô Thần cùng Diêm Thuật.
 
 Diêm Thuật nhìn con ngươi Tô Thần chuyển động, lúc trước Tô Thần đã hãm hại hắn một lần, hiện giờ cỗ đao thế khủng bố trên người đối phương đã biến mất không thấy.
 
 Để cho trong lòng hắn xúc động, muốn giết chết Tô Thần.
 
 "Các hạ, thứ vừa rồi không nên lấy hẳn là giao lại đi!"
 
 Giọng nói của hắn âm trầm, mắt nhìn chằm chằm Tô Thần.
 
 "Thứ không nên lấy!"
 
 Tô Thần không nói gì, hắn trực tiếp hướng về phía thi thể Tân Thiên Hàn đã bị hắn giết chết.
 
 Bắt đầu lục lọi tìm tòi. Trên người Tần Thiên Hàn có ba ngàn lượng ngân phiếu, một bình đan dược, còn có một quyển công pháp tên là Hàn Sương quyền.
 
 Về phần trên người Tiết Mộng Hoài, ngoại trừ ngân phiếu và đan dược ra cũng có một quyển công pháp tên là Nhiên Huyết bí thuật, Tô Thần chỉ nhìn thoáng qua.
 
 Lợi dụng khí huyết của bản thân tăng cường thực lực trong thời gian ngắn ngủi.
 
 Bất quá vừa rồi dưới đao của Bạch Thiên Vũ, tên này căn bản chưa kịp sử dụng bí thuật đã bị chém thành hai nửa.
 
 Nhìn Tô Thần ngang nhiên sờ thi thể trước mặt mình.
 
 Diêm Thuật nhất thời cảm thấy phẫn nộ.
 
 Đây là hoàn toàn không coi trọng hắn.
 
 Đao thế trên người Tô Thần biến mất khiến hắn không còn kiêng kị Tô Thần nữa.
 
 Hiện tại Tô Thân còn không để hắn vào trong mắt, sát ý bắt đầu lóe lên.
 
 Thế nhưng Diêm Thuật vẫn mạnh mẽ áp chế sự phẫn nộ.
 
 Tuy rằng trên người đối phương không còn đao thế nhưng đối phương dám ở chỗ này, hẳn là còn có chút thủ đoạn.
 
 Giết đối phương cũng cần tìm cơ hội ra tay.
 
 Sờ thi thể Tiết Mộng Hoài xong, Tô Thần đi vê hướng thân thể Nhạc lão cách Diêm Thuật không xa.
 
 Khom lưng bắt đầu lục lọi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận