Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 371: Nghiền ép, toàn diệt

Chương 371: Nghiền ép, toàn diệtChương 371: Nghiền ép, toàn diệt
 
 Chuong 371: Nghien ep, toan diet
 
 Đột nhiên lúc này có một cỗ uy áp khổng lồ đè lên người hắn.
 
 Cỗ uy áp này ép hắn phải khụy xuống.
 
 Nhất thời nam tử thanh sam cảm giác như mình bị một tòa trọng sơn nện trúng.
 
 Bạch Sầu trước mặt hắn ra tay.
 
 Trong nháy mắt ngón tay giống như mũi tên đâm thẳng vào cổ họng đối phương.
 
 Bởi vì ở khoảng cách gần, hơn nữa tốc độ cực nhanh cho nên Liệt Diễm Dương không kịp phản ứng, cổ họng của hắn bị ngón tay của Bạch Sầu Phi xuyên thủng.
 
 Bạch Sầu Phi hóa thành một ảo ảnh lướt về phía nam tử ôm kiếm.
 
 Ngón tay công kích, vô số tàn ảnh ngón tay tập kích nam tử này.
 
 Nam tử ôm kiếm hoảng hốt rút trường kiếm trong tay ra, kiếm quang lưu chuyển, kiếm khí bay múa.
 
 Keng keng kengl
 
 Sau một loạt tiếng kim loại va chạm.
 
 Nam tử ôm kiếm lui về phía sau vài bước, hắn cầm trường kiếm nhìn Bạch Sầu Phi.
 
 "Kiếm của ta vậy mà thật sự không nhanh bằng ngón tay của ngươi!"
 
 Nam tử ôm trường kiếm nhìn ngực mình, đã có mấy vêt thương do ngón tay chọc thủng, máu tươi chảy dài.
 
 Mấy vết thương này khiến khí huyết của hắn tắc nghẽn.
 
 Bùm!
 
 Cả người ngã nhào xuống đất.
 
 Lúc này có một bóng người xuất hiện trên đường phố.
 
 Bóng người này chính là Hướng Ứng Thiên, vừa rồi hắn dùng uy áp Thiên Nhân lục nạn áp chế Liệt Diễm Dương.
 
 Giúp cho Bạch Sầu Phi một kích đánh chết đường chủ Thiên Hỏa Đường đường Thiên Hạ Minh.
 
 "Ngươi đi chém giết Diêm Huyền, ta xử lý người trên lầu các!"
 
 "Kim Tiền Bang Kim Ngọc Lăng, ngươi tới rồi cũng không cần ở đó xem kịch, xuất hiện đi!"
 
 Hướng Ứng Thiên nhìn về phía lầu các có Kim Ngọc Lăng bên trong.
 
 Trong lầu các.
 
 "Cường giả Thiên Nhân lục nạn!"
 
 Đồng tử Kim Ngọc Lăng và người áo đen co rút, trên mặt tràn ngập sự kinh hãi.
 
 Hai người nhìn nhau một cái.
 
 Từ trong mắt đối phương nhìn ra ý nghĩ, trên tư liệu về Kim Phong Tế Vũ chưa từng có sự xuất hiện của người này. Hiện giờ bọn họ đã bị đối phương nhắm tới, nếu như hiện tại bỏ chạy đối phương sợ sẽ hạ sát thủ.
 
 "Ta và ngươi liên thủ còn có thể ứng phó Thiên Nhân lục nạn!"
 
 "Đi ra gặp hắn!"
 
 Thân hình hai người trực tiếp từ trong lầu các hạ xuống.
 
 "Các hạ là ai?”
 
 Kim Ngọc Lăng nhìn Hướng Ứng Thiên nói.
 
 "Đương nhiên là người của Kim Phong Tế Vũ Lâu!"
 
 Lúc Hướng Ứng Thiên nói chuyện đã quan sát thực lực của hai người.
 
 Tô Thần dò xét thực lực của Kim Ngọc Lăng từ sớm, Thiên Nhân ngũ nạn.
 
 Về phần người áo đen bên cạnh hắn, tuy rằng giai đoạn trước không gặp được nhưng mà trong tư liệu của Thanh Long hội có.
 
 Tên này người bên cạnh Thái Hư chân nhân, thực lực ở Thiên Nhân tam nạn.
 
 "Hai người các ngươi cùng xuất thủ có lẽ còn có cơ hội rời đi!"
 
 Hướng Ứng Thiên lạnh giọng nói.
 
 "Ra tay!"
 
 Lúc này Kim Ngọc Lăng mở miệng nói.
 
 Lời còn chưa dứt thì hắn đã vỗ một chưởng hướng về phía Hướng Ứng Thiên.
 
 "Kim Tiền Tọa Kim Liên!"
 
 Kim Ngọc Lăng quát khẽ một tiếng, có khí kình màu vàng từ bàn tay bộc phát, sau đó khí kình ngưng tụ thành một đóa sen vàng, nháy mắt bắn nhanh về phía Hướng Ứng Thiên.
 
 Người áo đen cũng vọt tới với tốc độ cực hạn, chỉ nghe được một tiếng xé gió vang lên, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Hướng Ứng Thiên.
 
 "Thiên Nhân lục nạn thì như thế nào, đều giết!"
 
 Người áo đen tới gần, trong tay có thêm một thanh trường kiếm chém tới yết hầu Hướng Ứng Thiên.
 
 Hai người ra tay khiến sắc mặt Hướng Ứng Thiên có chút biến hóa.
 
 Hai bên phối hợp nhau thể hiện ra uy lực khá bất phàm.
 
 Bùm!
 
 Quanh người Hướng Ứng Thiên có một cỗ khí kình bao phủ.
 
 Cỗ khí kình này trong nháy mắt chặn lại khí kình của hai người, sau đó bàn tay Hướng Ứng Thiên giống như long trảo chộp lấy trường kiếm.
 
 Quỹ tích của trường kiếm thay đổi, trong lòng bàn tay Hướng Ứng Thiên có thêm một cỗ khí kình dẫn hướng trường kiếm, kéo trường kiếm về phía mình.
 
 Âm!
 
 Người áo đen thấy thế lập tức buông trường kiếm ra, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
 
 Thân hình hóa thành một đạo hắc quang, muốn ẩn vào trong bóng tối. "Ở trước mặt ta chơi tốc độ, ngươi còn kém một chút!"
 
 Khi thân hình hắn dừng lại thì Hướng Ứng Thiên đã đứng phía sau rồi.
 
 Bàn tay giơ lên nhanh như chớp võ vào lưng đối phương.
 
 "Phá Tâm Chưởng.'
 
 Bụp!
 
 Một cỗ chưởng kình xuyên thấu qua lưng đánh vào trái tim đối phương.
 
 Phốc!
 
 Người áo đen phun ra một ngụm máu tươi.
 
 Trong ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng, hắn không nghĩ tới tốc độ của Hướng Ứng Thiên lại nhanh như vậy.
 
 Hướng Ứng Thiên dung hợp với Mị Ảnh, tốc độ cực nhanh.
 
 Kim Ngọc Lăng ở một bên bùng nổ khí tức, một cỗ khí kình màu vàng quấn quanh bàn tay hắn.
 
 "Kim Ngọc Thủ, Đoạn Sơn!"
 
 Kim Ngọc Lăng khẽ quát một tiếng, nhấc chân phóng về phía Hướng Ứng Thiên.
 
 Lúc này bàn tay đập thẳng tới.
 
 Thời điểm Hướng Ứng Thiên ra tay với người áo đen thì Kim Ngọc Lăng vận chuyển khí kình tung một kích toàn lực.
 
 Tốc độ của Hướng Ứng Thiên quá nhanh, hắn biết mình căn bản không thể thoát đi cho nên liều mạng xuất thủ.
 
 Bàn tay đánh ra với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đập vào ngực Hướng Ứng Thiên.
 
 Nhưng sau khi va chạm, sắc mặt hắn lại biến đổi.
 
 Một chưởng thất bại.
 
 Thân hình Hướng Ứng Thiên tách bàn tay hắn.
 
 "Đoạn Phong Chưởng!"
 
 Bàn tay cấp tốc chuyển đổi, một cỗ khí kình áp tới Hướng Ứng Thiên.
 
 Hướng Ứng Thiên giơ tay đánh ra một chưởng.
 
 Bàn tay hai người va chạm nhau.
 
 Nhất thời có một cỗ lực lượng khổng lồ tràn vào bàn tay Kim Ngọc Lăng, xương cánh tay của hắn phát ra tiếng răng rắc, nháy mắt vỡ vụn.
 
 "Không!"
 
 Kim Ngọc Lăng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
 
 Bùm!
 
 Hướng Ứng Thiên lại xuất thủ, bàn tay dán lên lên thân thể đối phương.
 
 Phốc!
 
 Kim Ngọc Lăng phun một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài, miệng không ngừng hộc máu, hắn đã bị thương không nhẹ.
 
 Sau khi rơi xuống, hắn nửa quỳ trên mặt đất.
 
 Cánh tay còn lại chống đỡ thân thể.
 
 “Tạm biệt!"
 
 Ngay lúc hắn ngẩng đầu thì Hướng Ứng Thiên đã xuất hiện trước mặt, vỗ một chưởng vào đầu hắn.
 
 Trận chiến không hề dây dưa dài dòng.
 
 Đầu của Kim Ngọc Lăng bị đập nát, máu thịt bắn tung tóe.
 
 Thân thể không đầu ngã xuống đất.
 
 Bạch Sầu Phi cũng đã đặt ngón tay lên đầu Diêm Huyền.
 
 "Ta là đệ tử minh chủ Thiên Hạ minh, các ngươi giết ta thì các ngươi cũng phải chết!"
 
 Diêm Huyền nói ra một câu như vậy rồi ngã xuống.
 
 Sự tình đến đây kết thúc!
 
 Một ít cao thủ bị động tĩnh chiến đấu hấp dẫn đến chứng kiến cảnh tượng này mà kinh hãi không thôi.
 
 "Kết thúc rồi, Kim Phong Tế Vũ Lâu thật sự có nhiều cao thủ, về sau cần phải cẩn thận bọn họ!"
 
 Một số người thầm nghĩ.
 
 Kim Phong Tế Vũ Lâu lại có thêm một cao thủ.
 
 Hơn nữa thực lực của Bạch Sầu Phi cũng làm cho bọn họ kinh ngạc, Thiên Nhân nhất nạn.
 
 Ẩn giấu thật sâu.
 
 Người khiếp sợ nhất chính là Nạp Lan Dung Yên, nàng không nghĩ tới thực lực của Bạch Sầu Phi lại ở Thiên Nhân cảnh.
 
 Lúc này Tô Thần cũng từ xa chạy tới.
 
 "Chúc mừng Bạch lâu chủ."
 
 Tô Thân mở miệng nói:
 
 Lúc trước hắn còn tưởng rằng muốn phải ra tay, nhưng lại không cần tới cho nên nhanh chóng đổi y phục đến chúc mừng Bạch Sầu Phi.
 
 "Tô huynh, lần này phải đa tạ ngươi, nếu không muốn giết Kim Ngọc Lăng vẫn có chút khó khăn!"
 
 Bạch Sầu Phi nhẹ giọng nói.
 
 Tô Thần muốn gia tăng thanh thế của mình, Kim Phong Tế Vũ Lâu là một điểm mượn lực rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận