Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chuong 425: Phong ma, Tam Nguyen Cung

Chuong 425: Phong ma, Tam Nguyen CungChuong 425: Phong ma, Tam Nguyen Cung
 
 Chuong 425: Phong ma, Tam Nguyen Cung
 
 "Đi thôi"
 
 Lúc này, Nguyệt Trung Đình gầm nhẹ với Tất Kình Thiên.
 
 Đối phương có Kim mai bình mà còn sử dụng một cách không kiêng nể gì thế này, chỉ cân hắn không thể giải quyết đối phương trong chớp mắt sẽ không có cách nào giết chết đối phương.
 
 Có lẽ trước đó hắn còn có thể, nhưng hiện tại hắn đã bị thương, căn bản không làm được.
 
 Trong lúc nói chuyện, thân hình xoay chuyển, muốn rời đi.
 
 "Quỷ khóc thần tru chưởng!"
 
 Đúng lúc này, Từ Hùng đột nhiên tung một chưởng, bàn tay tạo ra từng trận âm phong, có tiếng quỷ quái gào thét truyên ra.
 
 Xil
 
 Nguyệt Trung Đình chém ra ra một kiếm bổ đôi chưởng phong.
 
 Nhưng Từ Hùng lại vội thối lui khi tránh một kiếm của đối phương.
 
 "Bị thương, tốc độ xuất kiếm chậm lại!"
 
 Từ Hùng lui về phía sau, mắt lóe tinh quang, hắn phát hiện tốc độ xuất kiếm của đối phương đã chậm lại rồi.
 
 Âm!
 
 Lúc này Quan Thất đã khôi phục thương thế, thân hình bay lên không, Đại giang nam bắc khí công từ trong cơ thể hắn bùng nổ hình thành vòng bảo hộ, sau đó nặng nề phóng về phía đối phương.
 
 Quyền ra mang theo khí thế như san bằng một ngọn núi!
 
 Nguyệt Trung Đình chỉ có thể ngăn cản, nhưng vừa rồi hắn sơ suất bị Quan Thất va chạm thân thể, nội tạng lệch đi, khí kình trong cơ thể không thể lưu chuyển thông suốt.
 
 Đối diện với Quan Thất, hắn cảm nhận được một cỗ áp lực trước nay chưa từng có.
 
 Âm!
 
 Quan Thất nắm chặt tay tiếp tục ra quyền.
 
 Kengl
 
 Bàn tay Nguyệt Trung Đình thò ra va chạm với nắm đấm của Quan Thất, cả người bị chấn lui ra ngoài.
 
 Phốc!
 
 Hắn lại phun máu tươi.
 
 Máu tươi chảy xuôi trên nắm tay Quan Thất, kinh mạch trong cánh tay vỡ nát.
 
 Nhưng có một cỗ lực lượng chảy vào trong thân thể, cánh tay nhanh chóng khôi phục.
 
 "Chẳng lẽ ngươi không sợ nhập ma sao?"
 
 Thấy Quan Thất lại sử dụng Kim mai bình, Nguyệt Trung Đình gầm nhẹ. Hắn còn chưa từng thấy qua người dám dùng Kim mai bình không kiêng nể gì như tên này.
 
 "Giết chết ngươi là được!"
 
 Âm thanh trầm thấp từ trong miệng Quan Thất truyền ra, Quan Thất lại lao tới, hoàn toàn dùng lực lượng cuồng bạo chém giết.
 
 Nguyệt Trung Đình lập tức lâm vào khổ chiến.
 
 Nhị đương đầu Từ Hùng nhìn thấy Quan Thất như kẻ điên chiến đấu, trong mắt tràn ngập sự kiêng kị.
 
 Không thể đắc tội Quan Thất của Kim Phong Tế Vũ Lâu, thật sự là một tên điên cuồng!
 
 Từ Hùng xác định Quan Thất là đối tượng không thể chọc vào.
 
 Âm ầm!
 
 Dưới sự tập kích mãnh liệt của Quan Thất, ngực Nguyệt Trung Đình bị đánh trúng.
 
 Racl
 
 Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Nguyệt Trung Đình phát ra tiếng kêu thảm thiết.
 
 Bên kia, Tất Kình Thiên giao thủ với Độc Cô Vô Địch vốn đã bị áp chế, lại nghe tiếng Nguyệt Trung Đình kêu thảm thiết liền mất tập trung.
 
 Đây chính là trẻ tuổi, dù cảnh giới tu luyện không nhưng năng lực thực chiến vẫn còn kém xa.
 
 Bụp!
 
 Bàn tay Độc Cô Vô Địch ấn thẳng lên ngực đối phương, thân thể đối phương bị một chưởng đánh bay ngược ra ngoài.
 
 Phốc!
 
 Tất Kình Thiên phun ra một ngụm máu tươi sau đó trước mắt tối sam, trực tiếp hôn mê.
 
 Độc Cô Vô Địch đưa tay hút lấy thân thể đối phương.
 
 "Thực lực thì có nhưng kinh nghiệm giao thủ với người quá ít."
 
 Độc Cô Vô Địch giơ ngón tay điểm vài cái phong bế kinh mạch của đối phương, sau đó mang theo Tất Kình Thiên hướng về chỗ Quan Thất.
 
 Hai ngày sau, ở Sơn Hà Môn.
 
 Trong một gian lầu các.
 
 Tô Thần nhìn mật thư trong tay.
 
 "Thiên Sơn phái này lại muốn thông qua liên hôn khống chế Tử Đàn cung, tiến vào quan nội, xem ra Thiên Sơn phái có dã tâm không nhỏ nhai"
 
 Tô Thần nhẹ giọng nói.
 
 Mấy người Độc Cô Vô Địch xuất thủ giết chết trưởng lão Thiên Sơn phái Nguyệt Trung Đình, bắt lấy Tất Kình Thiên, từ trong miệng Tất Kình Thiên biết được tình huống của Thiên Sơn phái hiện tại.
 
 Thiên Sơn phái chia làm hai ngọn núi Nam Bắc.
 
 Tất Kình Thiên là đại đệ tử của Nam Sơn chi chủ Mộ Phong Vân.
 
 Thực lực của Mộ Phong Vân ở Thiên Nhân cửu nạn.
 
 Trong Nam Sơn ngoại trừ Mộ Phong Vân là cường giả Thiên Nhân Cửu Nạn còn có hai trưởng lão Thiên Nhân bát nạn cùng với hai trưởng lão Thiên Nhân thất nạn.
 
 Còn có thêm mấy người dưới Thiên Nhân ngũ nạn!
 
 "Vê phần Bắc Sơn, Bắc Sơn chi chủ tên là Kim Độc Dị, thực lực tương tự như Nam Sơn chi chủ, số lượng các cao thủ khác không thua kém nhiều lắm, về phần thực lực tổng phong thì Tất Kình Thiên cũng không biết, hắn chỉ biết chưởng giáo Thiên Sơn phái Hoắc Mộc Phong có thực lực Thiên Nhân cửu nạn."
 
 "Thiên Sơn phái có thực lực rất mạnh, ít nhất có cường giả Thiên Nhân cửu nạn."
 
 Tô Thần thầm nghĩ.
 
 Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng đối phương chỉ có ba cường giả Thiên Nhân cửu nạn.
 
 Phong sơn hai mươi năm, với tài nguyên mà Thiên Sơn phái có được, chắc chắn có thể bồi dưỡng ra một đến hai tên cao thủ Thiên Nhân cửu nạn nữa.
 
 Dù sao chưởng giáo Thiên Sơn phái Hoắc Mộc Phong và Bắc Sơn chi chủ đã là cao thủ Thiên Nhân cửu nạn từ hai mươi năm trước.
 
 "Còn có phái Côn Luân nữa, không biết xuất thế sẽ như thế nào?"
 
 Tô Thân nắm chặt bàn tay, mật thư trong tay hóa thành bột mịn.
 
 "Phải chú ý tái ngoại nhiều hơn, cần tăng cường thực lực của Bạch Thiên Vũ."
 
 Tô Thần thầm nghĩ.
 
 Bạch Thiên Vũ tọa trấn Khánh thành, hiện giờ lấy thực lực của hắn không cần mình ra mặt cũng có thể trấn áp Khánh thành, nhưng một khi thế lực tái ngoại muốn tiến vào.
 
 Thực lực của Bạch Thiên Vũ sẽ không đủ trấn tràng.
 
 "Cũng không biết Bạch Thiên Vũ tu luyện A Tị Tam Đao như thế nào rồi?"
 
 Nếu như Bạch Thiên Vũ tu luyện A Tị Tam Đao tới một đao cuối cùng, hẳn là vượt qua mấy cảnh giới giết người cũng có thể làm được.
 
 Đao cuối cùng trong A Tị Tam Đao không phải đao pháp mà là ngưng tụ một loại lực lượng tà ác, đã thoát ly đao pháp.
 
 Tạch tạch!
 
 Lúc này Ngũ Độc Đồng Tử từ ngoài cửa tiến vào.
 
 "Chủ thượng, Lệ Thiên Hành thành công đột phá đến Thiên Nhân nhất nạn."
 
 "Căn cơ của Lệ Thiên Hành này còn được nhai"
 
 Tô Thần gật gật đầu.
 
 "Chủ thượng, lúc ta đi gặp Lệ Thiên Hành, có người Kinh sư đến tiếp xúc với Lệ Thiên Hành, tự xưng là người của Cửu hoàng tử."
 
 "Lệ Thiên Hành cũng coi như trung thành, không dám phản bội chủ thượng!"
 
 Ngũ Độc Đồng Tử nói.
 
 "Người của Cửu hoàng tử, xem ra Thất hoàng tử bên này thất bại, các hoàng tử khác cũng bắt đầu động.
 
 Tô Thần thì thào nói. "Bất quá đối phương lại tìm tới Lệ Thiên Hành, hẳn còn tìm những người khác, ngươi điều tra một chút xeml"
 
 "Người nào phản bội, trực tiếp dùng Cực Lạc Trùng khống chế."
 
 Tô Thần lạnh giọng nói.
 
 “Tuân lệnh!"
 
 Ngũ Độc Đồng Tử lĩnh mệnh rời đi.
 
 Lúc này trên đường đến quận Lĩnh Nam.
 
 Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy, Mai Huyên Sương bên trong xe ngựa đang vận chuyển lực lượng trong cơ thể khôi phục thương thế của mình.
 
 Nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.
 
 Không có bảo dược, căn bản không thể khôi phục kinh mạch của ta, hiện tại ngay cả dùng khí kình uẩn dưỡng kinh mạch cũng khó.
 
 Mai Huyền Sương thở dài một tiếng.
 
 Đột nhiên xe ngựa dừng lại.
 
 Xil
 
 Một đạo hàn mang hiện lên, cổ họng của xa phu đánh xe có thêm một thanh phi đao.
 
 May mắn xe ngựa chạy chậm nên không xuất hiện hiện tượng dừng gấp.
 
 Ngồi trong xe ngựa, Mai Huyền Sương biến sắc.
 
 Lúc này một giọng nói từ bên ngoài xe ngựa truyền vào.
 
 Mai Huyền Sương mở rèm cửa sổ sau đó ra khỏi xe ngựa.
 
 Ở phía trước xe ngựa có một người mặc áo đen, đội đấu lạp không rõ khuôn mặt, trong tay ôm một thanh trường kiếm.
 
 Cả người tản mát ra một cỗ hàn ý sắc bén.
 
 "Mai Huyền Sương, cho ngươi một cách chết có thể diện, tự sát đi!"
 
 Nhân lạnh lùng nói.
 
 "Các ngươi tới có chút chậm, đã nhiều ngày như vậy các ngươi mới tìm tới ta!"
 
 Mai Huyền Sương không đổi sắc, giọng điệu rất bình đạm.
 
 Nhưng đối phương nghe được lời Mai Huyền Sương sắc mặt liền biến đổi, ánh mắt quét một vòng, thân hình xoay chuyển muốn rời đi.
 
 "Bằng hữu đã đến làm sao lại vội đi?"
 
 Một bóng người xuất hiện trước mặt đối phương.
 
 Người tới một thân áo trắng tay dài, trong tay cam một cây quạt vẽ hoa đào màu trắng, thần thái du dương, trên mặt treo nụ cười.
 
 Nụ cười rất nhạt, làm cho người nhìn thấy hắn, dù nam hay nữ đều cảm giác như có gió xuân.
 
 "Tam Nguyên Cung, thủ lĩnh Thanh Mạch Viên Chấn Tuyết."
 
 Người áo đen nhìn thấy người tới, kinh ngạc thốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận