Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 121: Map mạp đều đáng yêu

Chương 121: Map mạp đều đáng yêuChương 121: Map mạp đều đáng yêu
 
 Chuong 121: Map map deu dang yeu
 
 Chiếc xe vòng qua thi thể và nhanh chóng rời đi.
 
 Theo thời gian trôi qua, tin tức hai người bị giết nhanh chóng lan truyền.
 
 Lúc này Tô Thần đã tới dưới chân núi Sơn Hà Môn.
 
 Sơn Hà Môn là một trong mười đại môn phái Lĩnh Nam quận, sơn môn nằm trên núi Vũ Di bên ngoài thành.
 
 Con đường núi như đầy đá vụn, hai bên là rừng trúc, không khác gì trên truyền hình hoặc môn phái trong tiểu thuyết kiếp trước từng đọc.
 
 Dọc theo đường đi, Tô Thần gặp không ít đệ tử Sơn Hà Môn.
 
 Nhưng mà người cùng hắn chào hỏi không có mấy, trên cơ bản đều không quen biết, ai bảo Tô Thần chỉ là một tên đệ tử nội môn nho nhỏ chứ.
 
 Không bao lâu, Tô Thần liền tiến vào trong sơn môn.
 
 Sau khi tiến vào sơn môn, Tô Thần trở về chỗ ở lúc trước, Sơn Hà môn có tổng cộng ba ngọn núi.
 
 Trong đó có một tòa chủ phong chính là ngọn núi do chưởng giáo thống lĩnh.
 
 Đỉnh của Tô Thần cư trú chính là hữu phong Thiên La Phong.
 
 Từng dãy tiểu lâu bằng gỗ xếp dài, phòng Tô Thần ở một tòa tiểu lâu trung gian, đệ tử Sơn Hà môn có phòng đơn.
 
 Sau khi Tô Thần tiến vào tiểu lâu thì một tên đệ tử nội môn dáng người gầy gò nhìn thấy Tô Thần, ánh mắt sáng ngời.
 
 "Tô Thần, ngươi đã trở lại."
 
 Mang bạc về chưa, hai ngày trước Chu Binh đã tới tìm ngươi.
 
 Thanh niên gầy gò mở miệng nói.
 
 Tô Thần tìm tòi ký ức nguyên chủ, người này tên là Vương Hạ, chính là đệ tử nội môn bình thường giống như hắn.
 
 Xem như là một trong những hảo hữu của nguyên chủ.
 
 "Đợi lát nữa ta sẽ đi tìm hắn."
 
 Tô Thần nói xong liền tiến vào phòng mình, sau đó thay một bộ trang phục đệ tử Sơn Hà môn mới, chuẩn bị đi nội vụ đường, trước tiên báo cáo mình bước vào Tiên Thiên cảnh, thăng cấp thành đệ tử nội môn cấp hai.
 
 Sau đó đến Công Pháp Đường tìm mấy tầng tiếp theo của Sơn Hà Công.
 
 Cuối cùng sẽ đi thu thập tên Chu Binh kia.
 
 Cũng coi như trợ giúp nguyên chủ báo thù.
 
 Khi Tô Thần thay trang phục xong ra khỏi tiểu lâu.
 
 Vương Hạ lại mang theo một người đi tới trước mặt Tô Thần. "Lý VE
 
 Tô Thần nhìn thấy người bên cạnh Vương Hạ, biết được hắn là ai, chân chó dưới trướng Chu Binh, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vương Hạ.
 
 "Chu sư huynh để cho chúng ta nhìn chằm chằm ngươi, chỉ cần vừa trở về liền nói cho hắn biết!"
 
 Vương Hạ nhìn Tô Thần mở miệng nói.
 
 Nghe được lời của Vương Hạ, Tô Thần thâm nghĩ:
 
 "Nguyên chủ cũng quá đáng thương đi, còn cho rằng tên này là hảo hữu."
 
 Nhận thức của nguyên chủ đối với hảo hữu khiến Tô Thần quá thất vọng.
 
 "Tiểu tử, nghe nói ngươi mang theo tiền trở về, vậy cùng ta đi gặp Chu sư huynh đi!
 
 Lý Vũ nhìn Tô Thần rồi nói.
 
 "Được!"
 
 Tô Thần gật đầu. Lúc trước còn muốn đợi lát nữa thu thập chu binh kia, nhưng ngươi đưa tới cửa trước, vậy trước tiên thu thập Chu Binh.
 
 Dù sao sớm muộn gì cũng thu dọn.
 
 Lúc nào, thu dọn đều giống nhau.
 
 Nhìn thấy Tô Thần thức thời như vậy, Lý Vũ cũng không nói gì trực tiếp xoay người.
 
 "Đi thôi!"
 
 Vương Hạ nhìn Tô Thần không nhúc nhích, lập tức nói.
 
 Tô Than nhìn thoáng qua Vương Hạ, bước tới bên cạnh rồi đột nhiên ôm lấy Vương Hạ.
 
 "Ngươi thật sự là huynh đệ tốt của tal
 
 Lúc ôm lấy đối phương, Tô Thần xuất quyền đánh vào bụng đối phương.
 
 Vương Hạ nháy mắt cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ tràn vào cơ thể mình, muốn phát ra tiếng nhưng lúc này tay còn lại của Tô Thần đã bịt miệng.
 
 Hắn không thể phát ra một chút âm thanh nào.
 
 Nhưng bởi vì không phát ra được âm thanh cho nên mắt hắn trợn to, mặt đỏ lên.
 
 “Người không thích lại thích làm chân chó!"
 
 Tô Thần lạnh giọng nói bên tai Vương Hạ sau đó buông đối phương ra.
 
 Vương Hạ đau đớn ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.
 
 Lý Vũ bên quay đầu nhìn thấy cảnh này, không quan tâm Vương Hạ mà nói với Tô Thần:
 
 "Sao còn không đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn Chu sư huynh chờ ngươi sao?"
 
 "Tuy rằng ngươi mang theo tiền nhưng chọc Chu sư huynh mất hứng cũng sẽ bị thu thập."
 
 Tô Thân không nhìn Vương Hạ nữa, đi theo Lý Vũ về phía chỗ ở của Chu Binh.
 
 Chu Binh chính là đệ tử nội môn nhị đẳng, có tiểu viện của mình.
 
 Trong tiểu viện.
 
 Một thanh niên dáng người có chút mập mạp đang nằm trên ghế dài. "Không biết tiểu tử Tô Thần kia trở ve mang theo bao nhiêu ngân lượng đây, nếu có một ngàn lượng thì tiểu gia ta lại có thể đến dưới chân núi khoái hoạt một đoạn thời gian!
 
 Tiểu mập mạp nhẹ giọng nói.
 
 Lúc hắn nói chuyện, cửa tiểu viện mở ra, Lý Vũ mang theo Tô Thần tiến vào tiểu viện.
 
 "Tô Thần lão đệ, ngươi đã trở về rồi, ca ca vẫn luôn nghĩ đến ngươi, bất quá nói thật lần này ngươi trở về có chút lâu nhal
 
 "Lý Vũ, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi trở về trước đi!
 
 Chu Binh xuống khỏi ghế dài nhiệt tình chào hỏi Tô Thần, hơn nữa còn bảo Lý Vũ trở về.
 
 "Chu sư huynh, vậy ta đi trước!"
 
 Lý Vũ khom người nói một tiếng rồi xoay người rời đi.
 
 "Cứ để cho người đi rồi, ngươi đây là muốn lúc ta ngược đãi ngươi không có ai xem, dễ dàng đánh ngươi hơn sao?”
 
 Tô Thần nhìn tiểu tử mập mạp này mà nở nụ cười.
 
 Cảm giác mập mạp này có chút đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận