Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 972 - Tùy tiện, Lôi Thần tiếp Thiên Môn, Lôi Thần lại nổi giận



Chương 972 - Tùy tiện, Lôi Thần tiếp Thiên Môn, Lôi Thần lại nổi giận




"Thực lực vượt qua Ngưng Thần cảnh!"
Trong lúc quan chiến, ánh mắt của Du Bội Ngọc ngưng lại.
Trước đó trong nhận thức hắn đã đoán thực lực của Thiên Cửu Tuyệt có thể vượt qua Ngưng Thần cảnh.
Hiện giờ dưới quyền kình mạnh mẽ của Quan Ngự Thiên.
Quả nhiên đã bức ra thực lực vượt Ngưng Thần cảnh.
Vừa rồi Mộ Thanh Huyên nói thực lực của Thiên Cửu Tuyệt xếp hàng đầu ở Chân Võ Đạo quan, vậy tức là Chân Võ Đạo quan vẫn còn một vài người có thực thực cấp độ này.
Du Bội Ngọc thầm nghĩ.
Ánh mắt nhìn về phía nơi giao thủ.
"Không ngờ Quan Ngự Thiên lại ép Cửu Tuyệt trưởng lão bộc phát lực lượng vượt qua Ngưng Thần cảnh!"
Mộ Thanh Huyên nhìn Thiên Môn, ánh mắt ngưng trọng.
"Nơi này không phải Chân Võ Đạo quan, nếu ở đây mà phá vỡ Thiên Môn thì sẽ không đến được phạm vi khu vực Chân Võ Thần Điện được,"
"Ở khu vực nhân tộc thì còn ổn nhưng nếu đến khu vực hung thú và yêu ma thì chỉ có chết!"
Mộ Thanh Huyên mở lời.
"Phân tán lực lượng, né tránh Thiên Môn!"
"Đây là điều duy nhất mà Cửu Tuyệt trưởng lão có thể làm lúc này!"
Mộ Thanh Huyên mở lời.
"Nói cách khác, sau khi võ giả tán tu bước vào Thiên Môn sẽ gặp nguy hiểm?"
Du Bội Ngọc nghĩ đến Nhậm Thiên Hành đã bước vào Thiên Môn trước đó.
"Đúng vậy!"
"Các thế lực lớn đều có tọa độ, có thể dẫn dắt người mình, đây cũng là lý do tại sao ta muốn ngươi bước vào Thiên Môn ở Chân Võ Đạo quan.”
Mộ Thanh Huyên nói.
"Phá vỡ Thiên Môn, cuộc chiến giữa bọn họ sẽ có thể kết thúc!"
Du Bội Ngọc nói.
"Nhưng mà Quan Ngự Thiên căn bản không có ý định kết thúc cuộc chiến, lực lượng của hắn cũng đang biến đổi!"
"Thực lực của Quan Ngự Thiên cũng vượt qua Ngưng Thần cảnh!"
Ánh mắt của Mộ Thanh Huyên chăm chú nhìn tình hình trong sân.
Lúc này, theo sự biến đổi khí tức trên người Thiên Cửu Tuyệt, sắc mặt của Quan Ngự Thiên cũng trở nên lạnh lùng, khí tức trên người bắt đầu biến đổi, cũng bộc phát lực lượng vượt qua Ngưng Thần cảnh.
Hơn nữa còn có vẻ cuồng bạo hơn Thiên Cửu Tuyệt.
"Ngươi!"
Thấy cảnh này, sắc mặt của Thiên Cửu Tuyệt trở nên dữ tợn.
"Ngươi muốn cùng ta vào Thiên Môn!"
Thiên Cửu Tuyệt nhìn Quan Ngự Thiên nói.
"Cùng vào Thiên Môn sao, ta chỉ muốn đánh chết ngươi!"
Ánh mắt của Quan Ngự Thiên lạnh lùng.
Lực lượng trong cơ thể căn bản không ngừng cuộn trào, vận chuyển còn nhanh hơn so với Thiên Cửu Tuyệt.
Lôi đình chi lực trên Thiên Môn ngưng tụ.
Ầm!
Đạo lôi đình đầu tiên lập tức giáng xuống, hướng về phía Quan Ngự Thiên và Thiên Cửu Tuyệt.
Lôi Thần nộ!
Vào lúc lôi đình giáng xuống.
Quan Ngự Thiên gầm lên, hư ảnh Lôi Thần xuất hiện dung hợp với đạo lôi đình đó.
Rồi cùng với lôi đình tấn công Thiên Cửu Tuyệt.
"Kiếm lạc ngân hà!"
"Tiên thiên huyền vũ kình!"
Thiên Cửu Tuyệt gầm lên, trường kiếm trong tay chém ra, trên người xuất hiện một luồng cương khí, trong cương khí có hư ảnh huyền quy.
Kiếm quang chém về phía công kích của Quan Ngự Thiên.
Bản thân cương khí huyền quy trên người thì chống đỡ lôi dình giáng xuống.
Ầm!
Cương khí trên người bị lôi dình chấn vỡ.
Còn kiếm quang chém ra va chạm với Lôi Thần nộ, phát ra tiếng ầm ầm.
Lôi đình tràn vào người Thiên Cửu Tuyệt.
A!
Thiên Cửu Tuyệt phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ầm!
Sau đó toàn thân nổ tung, hóa thành một đoàn sương máu.
Nếu như chỉ đối đầu với Thiên Môn, Thiên Cửu Tuyệt tuyệt đối có thể chống đỡ được.
Nhưng mà kiếm của hắn lại chém về phía Lôi Thần nộ của Quan Ngự Thiên.
Dung hợp lực lượng lôi đình Thiên Môn nên Lôi Thần nộ có uy lực còn khủng bố hơn cả thiên lôi.
Cho nên hắn chém về phía Lôi Thần nộ chính là tìm chết.
Tiên thiên cương khí!
Quan Ngự Thiên thì gầm lên, tiên thiên cương khí bao bọc thân thể chống đỡ lôi đình chi lực từ Thiên Môn.
Toàn thân run rẩy nhưng tiên thiên cương khí vận chuyển cực nhanh, vậy mà lại chống qua đợt đầu tiên.
Lôi đình tiếp tục tụ lại.
Chân khí trên người Quan Ngự Thiên thu thu liễm, khí tức trên người lập tức biến mất.
Trong lúc nhất thời giống như không tồn tại vậy.
Thiên Môn không thể cảm ứng được dần dần mờ đi.
Vào lúc Thiên Môn biến mất, Quan Ngự Thiên phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt nhìn về phía Thiên Môn, mày hơi nhíu lại.
"Tổng sứ!"
Thân hình của Sở Tương Ngọc xuất hiện bên cạnh Quan Ngự Thiên, đưa tay muốn đỡ Quan Ngự Thiên.
"Đừng đụng vào ta!"
Quan Ngự Thiên mở lời.
Nhưng mà lòng bàn tay của Sở Tương Ngọc đã chạm vào cơ thể của hắn, có một luồng lôi đình chi lực truyền ra.
Cả lòng bàn tay Sở Tương Ngọc bị đốt cháy xém.
Hắn vội vàng rụt tay lại, khí kình tràn ra khôi phục vết thương.
"Trở về trước đã!"
Quan Ngự Thiên mở lời.
"Lôi đình của Thiên Môn thật sự khủng bố!"
Du Bội Ngọc nhíu mày nói.
"Quan Ngự Thiên còn khủng bố hơn, thế mà dùng cương khí của bản thân chặn được lôi đình từ Thiên môn, hơn nữa bị thương cũng không nghiêm trọng lắm."
"Nhưng mà lần sau hắn bước vào Thiên Môn, e rằng sẽ gặp đối mặt với công kích càng cường đại hơn."
"Thiên Môn tồn tại là để bảo vệ võ giả thế giới này, không để cho những tồn tại tuyệt cường như vậy ngang ngược!"
"Cửu Tuyệt trưởng lão tử chiến, ta phải nhanh chóng báo tin này cho Chân Võ Đạo quan."
Mộ Thanh Huyên nói.
"Dương Nghiêm Luân ở đằng kia, chúng ta có cần mang hắn đi không?"
Du Bội Ngọc nhìn về phía Dương Nghiêm Luân đang ngây ngốc ở trong sân nói.
"Không cần để ý đến hắn, chúng ta rời đi trước!"
"Quan Ngự Thiên này quá mạnh, Thiên Nhai Các rốt cuộc là thế lực như thế nào, tại sao lại có người mạnh như vậy?"
Mộ Thanh Huyên nói.
Nàng không định gặp mặt Dương Nghiêm Luân, liền đưa Du Bội Ngọc rời đi.
Thiên Cửu Tuyệt chiến bại, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.
Là trưởng lão thủ tịch Chân Võ Đạo quan, lại chết trong tay Thập Phương Tổng Sứ Quan Ngự Thiên của Thiên Nhai Các.
Điều này nói lên rằng Chân Võ Đạo quan không bằng Thiên Nhai Các.
Như vậy sẽ hình thành một loại thế.
Thế của Chân Võ Đạo quan mất đi, thế của Thiên Nhai Các càng lên.
Các võ giả quan chiến lúc này vẫn còn chưa hết kinh hãi.
Một trận chiến kinh thiên động địa.
Trong sân chỉ có một người đang ở trong trạng thái hỗn loạn chính là Dương Nghiêm Luân.
Hắn hoàn toàn không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Trưởng lão thủ tịch Chân Võ Đạo quan Thiên Cửu Tuyệt lại chết trong tay Quan Ngự Thiên.
Thiên Cửu Tuyệt chính là nhân vật lãnh đạo trong mạch của cha bọn họ.
Mạch của hắn sẽ tổn thất rất lớn.
Tuy rằng Chân Võ Đạo quan là thánh địa của đạo môn nhưng cũng có tranh đấu kịch liệt.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy bóng dáng của Mộ Thanh Huyên và Du Bội Ngọc đang rời đi.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ ghen tị.
Lập tức bước nhanh về phía hai người.
Dương Nghiêm Luân đuổi theo Mộ Thanh Huyên đến ngoài thành.
"Mộ Thanh Huyên, ngươi đứng lại!"
"Mộ Thanh Huyên, ngươi có huyết mạch chi lực, bây giờ ngươi có thể ra tay, tin rằng Quan Ngự Thiên kia chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi, ngươi đi giết hắn đi!"
"Nếu không, ta sẽ truyền chuyện của Du Bội Ngọc, Mục Nguyên Bình và Trường Xuân Đạo Nhân đến Chân Võ Đạo quan"
Dương Nghiêm Luân xông đến trước mặt Mộ Thanh Huyên.
Xoẹt!
Vào lúc hắn xông đến trước mặt Mộ Thanh Huyên nói ra những lời như vậy.
Một luồng kiếm quang lướt qua.
Trên cổ họng của Dương Nghiêm Luân xuất hiện một vết máu.
Người ra tay không phải là Du Bội Ngọc mà là Mộ Thanh Huyên.
Dương Nghiêm Luân ôm lấy cổ họng của mình, mắt trừng to nhìn Mộ Thanh Huyên.
"Để ta ra tay! Cho dù ta có huyết mạch chi lực cũng không phải là đối thủ của Quan Ngự Thiên!"
"Hơn nữa ngươi không nên uy hiếp ta, Mộ Thanh Huyên ta không phải người mà ngươi có thể uy hiếp, đã uy hiếp ta thì ngươi phải chết!"
"Ngươi chết rồi, cũng không có ai biết là ta giết, ta sẽ nói với phụ thân ngươi, ngươi mất tích rồi!"
"Còn sống hay chết thì phụ thân ngươi cũng không biết!"
Mộ Thanh Huyên vừa nói vừa nắm lấy thi thể Dương Nghiêm Luân đưa vào trong rừng, móc Hóa thi phấn ra rải.
Trong chớp mắt, thi thể của Dương Nghiêm Luân biến thành một vũng nước đặc.
Đôi khi, nữ nhân tàn nhẫn hơn nam nhân rất nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận