Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chuong 171: Giaothu (2)

Chuong 171: Giaothu (2)Chuong 171: Giaothu (2)
 
 Chương 171: Giao thủ (2)
 
 Đao quang làm chói mắt Tiễn Vũ, hơn nữa có thêm tiếng mưa to gào thét vây quanh nàng.
 
 Tiễn Vũ vốn chuẩn bị trở tay bắn tên chỉ có thể dùng trường cung của mình ngăn cản đao quang như mưa.
 
 Xuy!
 
 Thời điểm trường cung của nàng va chạm với Tế Vũ đao trong tay Tô Thần, thân cung bị đao quang cắt đứt.
 
 Tiên Vũ ngăn cản đao quang mà lòng báo động nguy hiểm.
 
 Cho nên trong khoảnh khắc trường cung bị chặt đứt, thân hình nàng cấp tốc lui vê phía sau.
 
 Thế nhưng mạng che mặt trên mặt vẫn bị chém trúng rơi xuống, để lộ một gương mặt xinh đẹp.
 
 Chỉ là gương mặt xinh đẹp này lại tái nhợt.
 
 Nếu như không phải nàng lui nhanh, e là đã bị đối phương cắt đầu.
 
 "Vũ khí này của ngươi!"
 
 Tiên Vũ lui về sau, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Tế Vũ đao.
 
 Nhưng đáp lại nàng là Tế Vũ đao chém tới.
 
 Lần này đao quang không có mãnh liệt mà giống như mưa phùn kéo dài, ẩn trong màn mưa phùn là một sự nguy hiểm trí mạng.
 
 Sắc mặt Tiễn Vũ đại biến.
 
 Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt.
 
 Âm ầm!
 
 Tô Thần vẫn tiếp tục ra tay dồn dập.
 
 Hôm nay hắn muốn đối phương chết, dám xuất thủ đánh lén hắn, như vậy sẽ phải chết dưới đao của hắn.
 
 Tiễn Vũ bị đao quang bao phủ mà lòng u ám, thân hình liên tục né tránh, nhưng mỗi một lần né tránh nàng lại cảm giác đao quang vẫn khóa chặt lấy mình.
 
 Dù cho né tranh thế nào cũng không thể trốn thoát.
 
 Chân đạp mạnh xuống, tên trong giỏ tên trên lưng nháy mắt bay lên, sau đó nàng đưa tay nắm lấy hai mũi tên đồng thời ném về phía đao quang trước mặt.
 
 Thế nhưng vào giờ khắc này nàng lại nhìn thấy thân thể Tô Thần thu lại, Tế Vũ đao trong tay xoay chuyển, chân bước sang một bên tránh thoát hai mũi tên.
 
 Hơn nữa trong lúc tránh thoát, khí huyết trên người Tô Thần đột nhiên tăng vọt giống như một con hổ xuống núi phóng về phía nàng.
 
 Tế Vũ Đao trong tay chém ra giống như hoàng hôn sau cơn mưa phùn, phát ra đao quang rực rỡ.
 
 "Đáng chết!" Lầu Vô Hối nhận ra Tiễn Vũ gặp nguy hiểm, gương mặt trở nên dữ tợn, một thanh nhuyễn kiếm trong tay hắn quét về phía Tô Thần.
 
 Muốn ngăn trở một đao của Tô Thần để cứu Tiễn Vũ.
 
 Nhưng lúc này Liễu Vô Mi đã ra tay ngăn chặn, có khí kình màu nâu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.
 
 Sau đó bàn tay vỗ vào người Lâu Vô Hối.
 
 Nàng giúp Tô Thần ngăn cản một kích này.
 
 Chỉ cần ngăn cản một kích này, Tô Thần có thể chém chết Tiễn Vũ.
 
 "Muốn chết!"
 
 Lâu Vô Hối nhìn thấy Liễu Vô Mi xuất thủ với hắn, trường kiếm trong tay giống như độc xà đâm về phía bàn tay Liễu Vô Mi.
 
 Liễu Vô Mi thu hồi bàn tay, thân hình nhẹ nhàng giống như con bướm né tránh một kích của Lâu Vô Hối.
 
 Aaaal
 
 Thời điểm nàng tránh thoát một kiếm này, có tiếng kêu thê thảm phát ra từ miệng Tiễn Vũ.
 
 Tiếng kêu thảm thiết không kéo dài.
 
 Bởi vì nữ tử đeo giỏ tên đã bị trường đao trong tay Tô Thân chém đầu.
 
 Thân thể nằm trên mặt đất.
 
 Đầu và thân tách ra, máu tươi giống như cột nước phun trào.
 
 Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lâu Vô Hối vặn vẹo.
 
 Hắn không nghĩ tới Tiễn Vũ lại chết trong tay Tô Thần.
 
 Hắn tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Thần.
 
 Tô Thần che dấu quá sâu.
 
 "Thực lực như vậy làm sao có thể tịch tịch vô danh."
 
 "Chẳng lẽ Tô Thần này cũng là người của [Thiên Nhai Các]
 
 Nghĩ tới đây, Lâu Vô Hối cảm thấy rùng mình.
 
 Hắn cảm giác được mình đã đánh nát một cơ hội tốt, để cho bản thân hoàn toàn rơi vào cục diện bị động.
 
 Đặc biệt là thanh đao bất phàm trong tay Tô Thần làm cho hắn cực kỳ kiêng ky.
 
 Cung tiễn trong tay Tiễn Vũ xuất phát từ tay lão nhân Thiên Quyển ở Trường Hận Cung bọn họ, chính là binh khí thượng thừa nhất trong phàm phẩm.
 
 Hiện tại bị một đao của Tô Thần chém thành hai nửa.
 
 Trường đao trong tay Tô Thần có thể đạt tới Khí cấp.
 
 Nếu như lại thêm Liễu Vô Mi.
 
 Hôm nay hắn không phải là đối thủ cho nên cần chạy trốn.
 
 Nhưng Tô Thần sẽ không cho như được như ý, thân hình như quỷ mị xuất hiện phía sau Lâu Vô Hối, chặn ở cửa điện.
 
 "Lâu điện chủ, ngươi muốn đi đâu?"
 
 Tô Thần nhìn Lâu Vô Hối nói.
 
 "Tô Thần, ngươi đây là muốn không chết không thôi sao?"
 
 Lâu Vô Hối lớn tiếng nói.
 
 Ai kêu ngươi đã nhận ra ta đây?”
 
 "Ngươi không chết thì ai chết."
 
 "Tất nhiên ngươi đã có cơ hội chạy trốn nhưng vì giết người diệt khẩu mà âm thầm điều toàn bộ người trong cung điện rời đi, dẫn đến bên này không có bất kỳ người nào, cũng không biết nơi này phát sinh chuyện gì, tin tức không thể truyền ra ngoài."
 
 Lúc nói chuyện Tô Thần nhấc nắm lại, cửa điện lập tức khép kín.
 
 "Muốn chết, ngươi muốn chết!"
 
 Lúc này Lâu Vô Hối bắt đầu trở nên nóng nảy, Tô Thần không cho hắn cơ hội sống sót rời đi.
 
 "Đây là các ngươi ép ta, vậy giết các ngươi trước."
 
 Sắc mặt Lâu Vô Hối âm ngoan, thân hình xoay chuyển, trường kiếm trong tay nháy mắt công kích Tô Thần.
 
 Một loạt bóng kiếm bao phủ lấy Tô Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận