Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 1115 - Bất Lão Đường – Ngạc Vô Hành, không đáng một cú đánh



Chương 1115 - Bất Lão Đường – Ngạc Vô Hành, không đáng một cú đánh




Huyết thực!
Nghe lời nói của đối phương, tất cả mọi người có mặt tại đây đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Thì ra Bất Lão Đường mở Bí Long Quật này chính là để thu thập huyết dịch của võ giả giang hồ," Lý Tầm Hoan cất tiếng nói.
"Ngươi là ai? Vậy mà biết được ý định của Bất Lão Đường ta? Nhưng mà các ngươi đã bước vào bí quật này, đã định sẵn trở thành huyết thực hoặc trở thành tế phẩm!"
Nam tử nhìn Lý Tầm Hoan với đôi mắt lạnh lùng.
"Cái gì!"
Nghe lời hắn nói, sắc mặt tất cả mọi người trở nên ngưng trọng.
"Kinh ngạc sao? Đừng kinh ngạc, những kẻ bên ngoài đã bị người của ta giải quyết hết, chỉ còn lại các ngươi."
"Vừa rồi ta mới nuốt chửng vài võ giả Ngưng Thần có tư chất kém cỏi, thần thế quá yếu, khí huyết không mạnh, không biết các ngươi thế nào đây?"
Nam tử huyết ảnh thản nhiên nói, như thể trong mắt hắn mấy võ giả Ngưng Thần kia chẳng là gì cả.
Giọng điệu của hắn, tuy nhẹ nhàng nhưng vô hình lại tạo ra một áp lực nặng nề.
Không gian trở nên tĩnh lặng.
Nam tử huyết ảnh nhìn Lý Tầm Hoan, hắn rất muốn biết đối phương làm sao nhận ra được hắn đến từ Bất Lão Đường.
Lý Tầm Hoan không trả lời, ánh mắt nhìn vào trong cung điện.
Đối phương không coi hắn ra gì thì hắn cũng không đặt đối phương vào trong mắt.
"Ngươi!"
Thấy bị coi thường như vậy, trong mắt nam tử huyết ảnh lóe sát khí.
Ngay lúc này, bốn bóng người từ bốn hướng khác nhau hội tụ lại phía sau nam tử huyết ảnh.
Bốn người này chính là bốn bóng hình trước đó đã tiến vào đại điện rồi tản ra khắp năm phương.
"Tham kiến đại nhân!"
Bốn người cúi đầu hành lễ với bóng hình máu.
"Sao còn thiếu một người chưa trở lại?"
Nam tử huyết ảnh nhìn bốn người xuất hiện, trầm xuống nói.
Ngay khi lời hắn vừa dứt, một bóng hình nhanh chóng tiến đến, cúi đầu hành lễ rồi đứng lùi sang một bên, không nói lời nào.
"Ngũ hành huyết kỳ trận bổn tọa đã bố trí xong. Cộng thêm máu của các võ giả giang hồ tiến vào, chỉ cần bổn tọa kích hoạt, không những có thể che đậy Thiên môn của Lôi Đế, mà còn có thể bộc phát ra lực lượng mạnh nhất của bổn tọa!"
Lúc này nam tử huyết ảnh càng ngạo mạn hơn.
"Ngươi, Bất Lão Đường rốt cuộc muốn làm gì?"
Thiên Phi bước tới, gằn giọng nói.
Lý Tầm Hoan im lặng, Đại Hoàng Tử và Thập Ngũ Hoàng Tử cũng lặng im vì thế Thiên Phi mới lên tiếng hỏi.
"Ma Môn Thiên Phi, mỹ nữ đệ nhất thiên hạ năm xưa, thân hình thật là tuyệt diệu. Bổn tọa còn thiếu một nô lệ, giữ ngươi lại phục vụ bổn tọa. Nếu ngươi phục vụ tốt, bổn tọa trở lại Thiên Môn có thể dẫn ngươi đi cùng!"
Nam tử huyết ảnh nhìn Thiên Phi, đôi mắt lộ rõ sự tà ác.
Qua lời nói, có thể thấy hắn đến từ Thiên Môn.
"Ngươi muốn chết!"
Sắc mặt Thiên Phi trở nên lạnh lùng, bước lên một bước.
Lập tức khí kình mãnh liệt từ thân thể nàng bùng phát tựa thủy triều bao phủ lấy nam tử.
"Hừ, uy áp của ngươi đối với bổn tọa vô dụng thôi!"
"Bổn tọa chính là Ngạc Vô Hành của Bất Lão Đường."
Người tới báo ra tên mình, khí huyết trên thân bùng lên, một hình hư ảnh cự ngạc màu đỏ bao bọc lấy hắn.
Gầm!
Uy áp của Thiên Phi lập tức bị đánh tan.
Thiên Phi tỏ vẻ ngưng trọng.
Chấn tan chân khí của Thiên Phi xong, khí kình trên thân Ngạc Vô Hành cuộn trào, hắn nhìn Thiên Phi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Ngươi không biết quý trọng cơ hội, vậy đợi bổn tọa bắt ngươi, sẽ từ từ cắn nát từng thớ thịt ngon lành trên thân ngươi."
Ngạc Vô Hành nở nụ cười tàn nhẫn.
"Ăn thịt người!"
Nghe lời đó, hai mắt Lý Tầm Hoan nheo lại.
Thiên Phi càng thêm phẫn nộ, đôi mắt lạnh lùng như băng.
"Thiên Ma Ngâm!"
Thiên Phi giận dữ quát to, bàn tay nàng nâng lên, một chuỗi vòng tay trên cổ tay nàng xoay tròn.
Sóng âm từ đó tuôn ra tụ lại thành một ma ảnh, phối hợp với chuỗi vòng tay tạo ra công kích âm ba quái dị.
Trong chớp mắt, không gian xung quanh trở nên u ám.
Tâm thần của mọi người cũng bị ảnh hưởng.
Ầm!
Lúc này, Thiên Phi lập tức di chuyển, nàng hóa thành một bóng đen lao về phía nam tử huyết ảnh.
Bàn tay nàng vung lên, chân khí màu đen ngưng tụ công kích đối phương.
"Hừ! Chỉ bằng chút ma âm này muốn ảnh hưởng tới bổn tọa sao, thật là vọng tưởng!"
Ngạc Vô Hành cười lạnh, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, bàn tay hắn nhanh chóng giơ lên, một chưởng đánh về phía Thiên Phi.
"Chẳng lẽ không bị ảnh hưởng sao?"
Thiên Phi nhíu mày, nhận ra ma âm không có tác dụng.
Tay phải nàng nắm lấy chuôi kiếm bên hông, một thanh nhuyễn kiếm hiện ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo.
Nhuyễn kiếm tản ra hàn quang, không gian xung quanh như đột ngột chìm vào mùa đông giá rét.
Bàn tay của nàng khẽ run, thanh kiếm lập tức lao tới!
Vù!
Tiếng kiếm rít vang lên kèm theo âm thanh sắc bén, kiếm khí biến thành một dòng sông chân khí màu đen lao về phía Ngạc Vô Hành.
"A?"
Nhìn thấy Thiên Phi xuất kiếm, trong mắt Ngạc Vô Hành có chút kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó một luồng hàn quang lóe lên, bàn tay hắn nắm thành quyền tung về phía trước.
Khí huyết hội tụ trên nắm tay hóa thành ngọn lửa đỏ máu.
Ầm!
Nắm đấm tựa như ngọn lửa đỏ mang theo phẫn nộ lao thẳng về phía kiếm khí màu đen.
Bùm!
Hai luồng lực lượng va chạm, kiếm khí nổ tung tản ra tứ phía để lại những vết rách trên mặt đất.
Nắm đấm đỏ như lửa vẫn tiếp tục tiến tới.
Nắm đấm tiến về phía trước, dần biến thành móng vuốt cự ngạc với những chiếc gai sắc bén, vươn tới Thiên Phi.
Gương mặt Ngạc Vô Hành trở nên dữ tợn.
"Có chút bản lĩnh, nhưng kiếm khí của ngươi còn không thể xuyên qua da ta!"
Tốc độ bàn tay cực kỳ nhanh.
Kiếm khí vừa vỡ tan, một lực lượng to lớn từ thanh kiếm truyền lại khiến Thiên Phi phải lui nhanh.
Vù!
Ngay lúc đó, một bóng người xuất hiện bên cạnh Thiên Phi.
Trường kiếm trong tay người này chém vào cánh tay của Ngạc Vô Hành với tốc độ cực nhanh.
Nhưng khi thanh kiếm va chạm với cánh tay đối phương, có hỏa tinh và tiếng kim loại giao nhau vang lên.
"Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tìm chết!"
Bàn tay đang chộp lấy Thiên Phi lập tiếp tức chộp lấy thanh kiếm trong tay người vừa xuất hiện.
Trong nháy mắt trường kiếm đã bị nắm chặt.
Một lực kéo đáng sợ xuất hiện kéo người cầm kiếm lại gần, bàn tay của Ngạc Vô Hành định chộp vào ngực đối phương.
Người ra tay biến sắc muốn rút lui.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này có một luồng khí huyết đậm đặc bao phủ xung quanh làm cho thân hình hắn bị ngăn cản.
Bàn tay của Ngạc Vô Hành đã tới trước mặt. Dưới bàn tay này, khí kình trên người hắn như giấy mỏng, ngay lập tức bị phá tan.
Xoạt!
Bàn tay cắm vào thân thể người áo đen.
Vù!
A!
Người áo đen phát ra tiếng hét thảm, toàn bộ khí huyết bị hút cạn, trong chớp mắt đã biến thành một đống xương trắng.
Ngay khi toàn bộ huyết nhục và khí huyết của đối phương bị hấp thụ, thân hình Ngạc Vô Hành đột nhiên động, tựa như một cơn cuồng phong lao tới trước.
Bàn tay của hắn tung ra một quyền, quyền kình khủng bố màu đỏ xuất hiện trên đầu Thiên Phi.
Ầm!
Quyền đầu ầm ầm giáng xuống.
Thiên Phi vừa mới ổn định thân hình, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy thân thể bị một cỗ áp lực to lớn bao phủ, không thể di chuyển.
Ầm!
Quyền đầu rơi xuống.
Thiên Phi gào lên phun một ngụm máu tươi, thân hình của nàng hóa thành một tàn ảnh bay về phía xa.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khí kình cuồn cuộn vẫn không ngừng đuổi theo.
“Thần thế!”
Nàng muốn bộc phát thần thế, nhưng quyền đầu màu máu của đối phương đã trực tiếp phá vỡ thần thế.
Bùm!
Nàng bị một lực lượng mạnh mẽ đánh bay, thân thể nện xuống đất, miệng phun máu tươi.
"Không đáng một quyền, nếu không vì thấy ngươi có chút nhan sắc, ta đã giết ngươi!"
Ngạc Vô Hành tàn nhẫn nhìn Thiên Phi.
Đúng lúc này, một tiếng cười khinh miệt từ phía bên kia vang lên:
“Ngạc Vô Hành, ngươi tự nâng mình quá cao. Ngươi nghĩ rằng chỉ với chút lực lượng này mà có thể trấn áp được Thiên Phi sao?”
Đại Hoàng Tử bước lên trước, ánh mắt kiên nghị, sắc bén nhìn chằm chằm Ngạc Vô Hành.
"Đại Hoàng Tử, ngươi có thể làm được gì?"
Ngạc Vô Hành cười lạnh, giọng điệu khinh thường.
“Ta sẽ cho ngươi thấy.”
Đại Hoàng Tử trầm giọng nói, bỗng dưng bùng phát một luồng khí thế mạnh mẽ, tràn đầy uy nghiêm, tựa như một ngọn núi không thể lay chuyển.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khí thế bùng nổ từ người Đại Hoàng Tử tựa như biển cả vô tận cuồn cuộn sóng lớn, áp bức đến mức mấy võ giả hơi yếu phải khuỵu gối.
“Đến!” Đại Hoàng Tử lạnh lùng ra lệnh.
Ngạc Vô Hành không chút sợ hãi lao tới, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú chuẩn bị săn mồi.
Trận chiến trở nên kịch liệt hơn...



Bạn cần đăng nhập để bình luận