Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 740: Thanh Võ Hầu bại trận, Tây Môn Xuy Tuyết danh chấn Kinh sư

Chương 740: Thanh Võ Hầu bại trận, Tây Môn Xuy Tuyết danh chấn Kinh sưChương 740: Thanh Võ Hầu bại trận, Tây Môn Xuy Tuyết danh chấn Kinh sư
 
 Chương 740: Thanh Võ Hau bại trận, Tây Môn Xuy Tuyết danh chấn Kinh sư
 
 "Là thủ đoạn cuối cùng, cũng là thủ đoạn mạnh nhất!"
 
 Thanh Võ Hầu lên tiếng, giản đồng liên tiếp quất tới, lưu quang màu đen công kích Tây Môn Xuy Tuyết.
 
 Tây Môn Xuy Tuyết vung trường kiếm.
 
 Cachl Cachl
 
 Tiếng kim loại va chạm vang lên.
 
 Trường kiếm và giản đồng liên tục giao nhau tóe hỏa tinh, tốc độ cực nhanh.
 
 Sau khi Thanh Võ Hầu ra đòn, thân hình hóa thành một luồng sáng nhạt, liên tục áp sát Tây Môn Xuy Tuyết.
 
 Hắn muốn dùng lực lượng của giản đồng áp chế kiếm khí của Tây Môn Xuy Tuyết, từ đó áp chế Tây Môn Xuy Tuyết.
 
 Trong chốc lát ánh giản và ánh kiếm bùng nổ xông thẳng lên trời.
 
 Mặt đất nơi giao chiến càng vỡ vụn, bụi đất bay mù mịt.
 
 Âm!
 
 Cả hai bên nhanh chóng tách ra.
 
 Khóe miệng Thanh Võ Hầu tràn máu nhưng ánh mắt trở nên hung ác hơn.
 
 Hắn Tây Môn Xuy Tuyết, lạnh lùng nói:
 
 "Ngươi rất yêu quý thanh kiếm của mình, dùng kiếm khí của bản thân bảo vệ trường kiếm nhưng như vậy ngươi sẽ không thể kiên trì được bao lâu."
 
 Tây Môn Xuy Tuyết không nói gì, tiến lên một bước, trường kiếm chém ra, tốc độ quá nhanh ma sát với không khí phát ra tiếng rít chói tai.
 
 Kiếm khí sắc bén công kích đối phương.
 
 Dư ba tản ra khiến đá vụn bị cắt xẻ.
 
 Ánh mắt Thanh Võ Hầu lóe hàn quang, tay phải vung giản đồng nghênh đón kiếm quang.
 
 Giản đồng va chạm với kiếm khí, khí kình khuếch tán ra xung quanh.
 
 Thân hình của cả hai đều bị chấn lùi lại.
 
 Âm!
 
 Tây Môn Xuy Tuyết cầm kiếm, kiếm khí trong cơ thể điên cuồng tràn vào trường kiếm.
 
 Tuy trường kiếm của hắn không tâm thường nhưng vẫn có khoảng cách rất lớn so với giản đồng của Thanh Võ Hầu, vì vậy để bảo vệ trường kiếm của mình không bị đánh nát, hắn luôn dùng kiếm khí bao bọc lấy trường kiếm.
 
 Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết không thích bản thân rơi vào thế bị động nên đã ra tay trước.
 
 Thần thế, Nhất kiếm phá thiên
 
 Ánh kiếm bùng nổ chói lọi khiến người ta không thể mở mắt ra được. Sắc mặt Thanh Võ Hầu ngưng trọng.
 
 Toàn bộ lực lượng ngưng tụ vào giản đồng, thân thế của bản thân cũng phát động phối hợp với giản đồng.
 
 Một luồng sát khí khủng bố bùng nổ, sát khí cuồn cuộn như sóng biển.
 
 Cachl
 
 Hai cỗ lực lượng va chạm.
 
 Tây Môn Xuy Tuyết chỉ cảm thấy trường kiếm trong tay truyền đến lực lượng phản chấn mạnh mẽ, thân hình lùi về phía sau mấy bước mới ổn định được.
 
 Bên kia, Thanh Võ Hầu cũng lùi lại mấy bước.
 
 Cánh tay chịu lực phản chấn mà tê dại, bàn tay phải cầm giản đồng run rẩy khiến giản đồng rơi xuống mặt đất.
 
 Hắn đưa tay muốn cầm lại giản đồng.
 
 Nhưng ngay lúc này Tây Môn Xuy Tuyết vọt tới, trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào người Thanh Võ Hầu.
 
 Ánh kiếm rực rỡ như ánh sao lướt qua.
 
 Âm!
 
 Thanh Võ Hầu bốc phát toàn bộ chân khí, muốn chống đỡ một kiếm này.
 
 Nhưng kiếm thế xuyên thủng chân khí chém vào người hắn.
 
 Phụt!
 
 Thanh Võ Hầu phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi từ vết thương cũng chảy ồ ạt.
 
 "Không ngờ vẫn bại trận!"
 
 Thanh Võ Hầu nói xong quỳ một gối trên mặt đất.
 
 Ánh mắt không có sự không cam lòng vì Tây Môn Xuy Tuyết quả thực mạnh hơn hắn.
 
 "Thanh Võ Hầu bại trận! Giản đồng của Thanh Võ Hầu, chính là vũ khí Khí cấp mà năm đó bệ hạ ban cho hắn!"
 
 "Có thể bùng nổ sức mạnh vượt giới hạn bản thân, không ngờ vẫn bại trong tay Tây Môn Xuy Tuyết!"
 
 Một số người nhìn thấy Thanh Võ Hầu quỳ trên mặt đất, kinh hãi nói.
 
 "Không có ai bỏ tiền giết ngươi, lần giao thủ này, giản đồng chính là đại giới."
 
 Tây Môn Xuy Tuyết nói xong nhấc tay hút lấy giản đồng rồi xoay người rời đi.
 
 Lúc rời đi, khóe miệng hắn cũng có máu tươi tràn ra.
 
 Thực lực của Thanh Võ Hầu không bằng hắn nhưng đối phương mượn giản đồng, thần thế không yếu hơn hắn.
 
 Nếu không phải đối phương không chỉ nghĩ đến việc cầm lại giản đồng.
 
 Tây Môn Xuy Tuyết muốn đánh bại còn phải chiến đấu thêm một lúc nữa.
 
 Lúc này trong lòng Tây Môn Xuy Tuyết tràn đầy sảng khoái.
 
 Hắn phát ra một tiếng hú dài, thân hình nhảy vọt lên cao hóa thành một bóng trắng biến mất. Nhìn Tây Môn Xuy Tuyết biến mất.
 
 Tầm mắt Thanh Võ Hầu tối sam lại, ngất xiu.
 
 Bên kia, Trung Võ Hầu bị một luồng kiếm khí cường đại khóa chặt, ánh mắt sắc bén đảo quanh bốn phía.
 
 Vừa rồi lúc hắn đang đi thì phát hiện mình bị một luồng kiếm khí khóa chặt.
 
 Luồng kiếm khí này rất cường đại.
 
 Vì vậy hắn dừng lại đối kháng với luông kiếm khí này.
 
 Nhưng đối phương chỉ ngưng tụ kiếm khí mà không phát động công kích nên hắn cũng không dám động.
 
 Khi tiếng hú dài vang lên, kiếm khí khóa chặt hắn lập tức biến mất.
 
 Ngọc Võ Hầu cũng gặp tình huống tương tự.
 
 Bị người dùng kiếm thế khóa chặt.
 
 Nhưng cuối cùng lại đột nhiên thu kiếm, biến mất không thấy.
 
 Hai người biến sắc nhanh chóng tiến về phía trước.
 
 Hai người đến nơi nhìn thấy Thanh Võ Hầu nằm trên mặt đất.
 
 "Đây là tình huống gì?"
 
 Trung Võ Hầu giơ tay túm lấy một võ giả mở miệng hỏi.
 
 "Thanh, Thanh Long Hội Tây Môn Xuy Tuyết đánh bại Thanh Võ Hầu nhưng không giết Thanh Võ Hầu, Thanh Võ Hầu chỉ hôn mê!"
 
 Người bị bắt lắp bắp nói.
 
 mr
 
 Nói xong bị Trung Võ Hầu ném sang một bên.
 
 Ngọc Võ Hầu xuất hiện bên cạnh Thanh Võ Hầu kiểm tra thương thế.
 
 "Người không chết, chỉ là hôn mê, ta đã cầm máu vết thương, điêu dưỡng một thời gian là không sao, chỉ là kiếm khí của người này sắc bén, tu vi kiếm đạo không kém gì người ngăn cản ta."
 
 "Ngươi cũng bị người dùng kiếm ngăn cản, ta cũng vậy!"
 
 "Hơn nữa ta cảm thấy người ngăn cản ta hẳn là Thanh Long Hội Yến Thập Tam, ta từng cảm nhận được kiếm ý đó trên người Đế Võ Hầu!”
 
 Trung Võ Hầu ngưng trọng nói.
 
 "Ba cao thủ kiếm đạo, Thanh Long Hội điều ba cao thủ kiếm đạo Ngưng Thần cảnh đến!"
 
 Ngọc Võ Hầu trầm giọng nói.
 
 "Trước tiên hãy đưa Thanh Võ Hầu trở vê, lần này đối phương không giết Thanh Võ Hầu, xem như chúng ta thiếu ân tình, phải hủy bỏ việc truy sát Yến Thập Tam."
 
 Ngọc Võ Hầu nói.
 
 Tây Môn Xuy Tuyết có năng lực giết Thanh Võ Hầu nhưng lại không giết.
 
 Đối phương nhượng bộ, bọn họ cũng không cần phải đấu đến chết với đối phương. Đối phương chỉ là sát thủ, nhận tiền giết người, muốn báo thù cũng phải tìm người bỏ tiền treo thưởng Đế Võ Hầu.
 
 Trung Võ Hầu ôm Thanh Võ Hầu xoay người rời đi.
 
 Trong lúc nhất thời, đại chiến bên này kết thúc.
 
 Nhưng chuyện Tây Môn Xuy Tuyết của Thanh Long Hội đánh bại Thanh Võ Hầu lại nhanh chóng truyền ra.
 
 Bên kia, Tẩy Mộc Phong cùng quản gia trở về Tẩy phủ thì nhìn thấy thi thể Tẩy Băng nằm ở chính giữa đại sảnh.
 
 Ánh mắt Tẩy Mộc Phong lóe sáng nhưng lại giả vờ vô cùng kinh hãi, nhanh chóng đi đến trước thi thể Tẩy Băng.
 
 "Đây là chuyện gì xảy ra, nói cho ta biết ai đã giết gia chủ!"
 
 Hắn quát hỏi người hầu bên cạnh.
 
 "Thanh Long Hội Tây Môn Xuy Tuyết!"
 
 Người hầu lắp bắp nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận