Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 117: Làm Cho Mọi Thứ Chính Thức Bắt Đầu

Hứa Chỉ xem đến đây, có chút giật mình: “Nhẫn không gian, tạo vật luyện kim không gian đã xuất hiện rồi sao?”
Trong thế giới vu sư, vu thuật tinh thần được lưu truyền rộng rãi nhất, thậm chí còn là vu thuật cơ bản. Dù sao thì gen của Evil Eye chính là gen thuộc hệ tinh thần, những diễn biến của vu thuật đều bắt nguồn từ tinh thần, như ba đại nữ vu đã lưu lại một câu danh ngôn: “Vu thuật có thể cho tinh thần của ngươi phân giải lửa ra thành đất, từ dòng điện hóa thành nhật nguyệt, từ hải dương biến thành ngọn lửa. Dựa theo nguyên lý này, từ một vật nguyên bản sẽ chuyển hóa thành rất nhiều vật khác.”
Tinh thần chất biến đến vô cùng liệu có can thiệp được thời gian hay không?
Tinh thần quá chất biến có thể ảnh hưởng đến không gian hay không?
Trong các học viện vu sư, vô số vu sư và các học trò nghiên cứu vấn đề này, nó vẫn luôn là bài toán nan giải đối với vu sư, là chủ nghĩa duy tâm, rất khó để lý giải.
Mà vu thuật hạch tâm của Charlotte là 'Không gian tinh thần', phối hợp với cơ sở khuôn mẫu của khối Rubik, lại thêm các lão quái vật ở xung quanh hỗ trợ, đã hoàn toàn dung nhập hệ thống tu luyện của chính mình vào, thế mà lại xuất hiện phản ứng kỳ diệu đến thế?
Làm cho không gian tinh thần, hình thành không gian vật chất?
Trên thực tế, kỹ thuật gấp không gian, kỹ thuật á không gian, thế hệ Mẫu Hoàng đời trước đi theo con đường khoa học kỹ thuật, đã sớm đạt đến trình độ cực kỳ thành thạo.
Mà loại kỹ thuật này, hiện tại ở bên phía Hứa Chỉ cũng dần dần hình thành mô hình ban đầu.
Cuối cùng, cũng đã có được thế giới Bán Thần siêu phàm, thậm chí trong tương lai, còn có thể xuất hiện Thần thực sự.
Dù chỉ là một vị Thần bé bằng con kiến, nhưng cũng là Thần trong truyền thuyết!
Thần linh như bọn họ sẽ giống như truyền thuyết thần thoại ở trái đất, giống chúng Thần bản xứ, sở hữu sức mạnh không tưởng, chân chính thoát khỏi xác phàm.
“Hộp ma thuật không gian sẽ không phổ biến, sau này những thứ có hình dạng tương tự như vậy chỉ có thể trở thành kim loại được sử dụng thông dụng mà thôi.”
Phó não Trùng Sào cất tiếng:
“Bởi vì ma hộp cần phải tu luyện mới có thể mở rộng không gian.”
Hứa Chỉ gật nhẹ đầu.
Nói cách khác, những người khác mà muốn có một vu khí không gian như vậy thì không phải là chuyện đơn giản.
Trừ Pandora có trí tuệ, có thể tự mình chủ động tu luyện ra, những người khác muốn có được ma hộp không gian như thế này, muốn tự mình khống chế một sinh vật hình hộp không có thần trí thì phải dùng ma văn thuật thức đồng dạng để khắc lên nó, phải thay nó tu luyện.
Giống như Hứa Chỉ, phải khống chế một vạn bảy nghìn khối Rubik tu luyện vậy.
Đồng nghĩa với việc, chia một nửa thời gian tu luyện của mình dành cho nó.
Đây nhất định là một việc cực kỳ buồn chán, hao phí vô số tâm huyết. E là chỉ có những học viện, giáo phái lớn có số lượng vu sư khổng lồ hỗ trợ may ra mới có thể chế tạo được.
Hơn nữa, ma hộp không gian tinh thần tu luyện lên cấp một mới chứa được một hạt cát, lên cấp hai thì không gian to bằng cái bát, lên cấp ba mới mở rộng không gian lên một mét vuông, cực kỳ vô dụng.
Đến thời kỳ sau thì coi như đã được thảnh thơi, sức mạnh của từng cấp bậc vu sư đều được nhân chồng lên nhau. Ma hộp cấp bốn có diện tích năm mét vuông, miễn cưỡng có thể dùng.
Ma hộp cấp năm, diện tích ba mươi mét vuông.
Ma hộp cấp sáu truyền kỳ, hai trăm mét vuông.
Ma hộp cấp bảy sử thi, hai nghìn mét vuông.
“Tiềm cảnh rất lớn! Dù qua tám năm Pandora mới chỉ là vu sư cấp ba, hiện mới sở hữu không gian một mét vuông, có thể chứa được một nửa thi thể, nhưng cũng chỉ tương đương với một nửa của con kiến trong hiện thực.”
Hứa Chỉ ngẫm nghĩ một chút, hiện giờ thời kỳ đầu còn quá yếu.
Nhưng mà, Hứa Chỉ vẫn rất hài lòng với biểu hiện của sinh vật khối Rubik, cùng với những người chơi còn lại kia.
Tà thần Cthulhu, căm hận, mộ địa vong linh, ma thú, Quang Minh Gáo Hội, Học Viện Vu Sư, nhẫn không gian, thuật luyện kim, vu thuật, những phần kết cấu rực rỡ này kết hợp lại với nhau, đã tạo nên một thế giới vu sư siêu phàm đầy đủ. Thậm chí cứ đà này, sau một hai trăm năm nữa sẽ đạt đến thời kỳ đỉnh cao của nền văn minh vu sư!
Còn có thể chính thức xuất hiện chư Thần, những sinh vật cấp tám thần thoại.
“Thế giới này đã chín muồi rồi, đã đến lúc bắt đầu.”
Hứa Chỉ cảm khái, mơ hồ nhớ đến mảnh đất hoang vu ngày trước, văn minh đơn giản và nền sinh thái đơn sơ, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Có được thành quả như vậy, đều là do vô số thời đại tiếp bước nhau, bên dưới là vô số hài cốt của người ngã xuống, bản thân hắn là Tạo Vật Chủ cũng đứng trên vô số hài cốt của nhiều thế hệ, trong tháng năm dài dằng dặc buồn chán đó, vẫn luôn tự suy diễn ra một con đường để cứu vớt chính mình.
Trước mắt hắn, dần dần hiện lên hình ảnh của từng anh hùng ở các thời đại, Gilgamesh, ba đại nữ vu, Luyện Kim Đại Đế.
“Bài hát ca tụng lịch sử nhân loại, cũng là bài hát ca tụng sự dũng cảm!”
“Cái chết! Không thể ép sập khuỷu tay của chúng ta! Đánh gãy sống lưng chúng ta!”
“Vu sư đại biểu cho tìm tòi chân lý và sự ham học hỏi. Cho ta tri thức vô tận, ta có thể nâng cả thế giới!”
...
Gào thét, cười vui, bi phẫn và kêu rên.
Anh hùng tiếp bước nhau.
Năm tháng kéo dài mãi.
Những cuốn sách cổ ghi chép lại lịch sử như << Kỷ Sáng Thế >>, << Thịnh Vu Chi Mâu >> cũng không thể nào bao hàm hết được từng chi tiết nhỏ trong đó. Mà bản thân đứng ở bên ngoài quan sát, tựa như đang chứng kiến một bộ lịch sử sống của cả một nền văn minh, tận mắt nhìn thời gian trôi qua trên thế giới ấy.
“Thậm chí, bọn họ cũng không hề biết mình chỉ là mấy con côn trùng nhỏ ở trong vườn trái cây? Một đám người tí hon.”
Sắc mặt của Hứa Chỉ bỗng trở nên phức tạp:
“Chỉ là do một người nghèo túng mắc bệnh ung thư, xách vali về quê làm nông, trong lúc tuyệt vọng đã sáng tạo ra bọn họ.”
Hắn chưa từng tự cho mình là đúng.
Cũng không ngạo mạn, tự nhận thức được sự nhỏ bé của bản thân.
“Muốn chưa được bệnh thì phải bước ra một bước kia, từ đó giải quyết thanh đao đang treo trên đầu mình.”
Bây giờ đi đến ngày hôm nay, Hứa Chỉ bỗng có chút phức tạp và cảm khái, nhớ về những thời đại trước đó.
Nhưng thần sắc hắn dần thu liễm lại, phơi xong quần áo thì cầm cái thùng đứng dậy, quay người đi ra phía cổng.
“Thế giới vu sư, vì muốn phản kháng Tà Thần giáng lâm, tất sẽ đem nền văn minh của mình phát triển lên mức cao nhất! Mà những kẻ xâm lược từ nơi khác đến, âm mưu của bảy người kia là muốn thống nhất thế giới này. Đến khi Tà Thần hoàn toàn sống dậy, tỉnh lại từ thời viễn cổ, thổ dân đối đầu với Tà Thần, đó chính là một trận hạo kiếp. Ta không biết nó sẽ tạo ra một trận hủy diệt như thế nào, sẽ có bao nhiêu người chết, chết rồi có sống lại được không, mọi người có thể khôi phục lại sau tai họa này không... Nhưng thân thể của ta bây giờ, đã không thể chịu thêm năng lượng phản hồi lần đại tuyệt chủng lần thứ tư nữa rồi.”
Vào lúc này, Hứa Chỉ cảm nhận được một bầu không khí áp lực kinh khủng đang hình thành:
“Mình nhất định phải điều trị hết các tế bào ung thư này, đón chào tất cả mọi thứ sắp xảy đến!”
Hạt giống mà bản thân gieo xuống mảnh đất này năm xưa, đã nở rộ ra một đóa hoa, là lúc nên giải quyết xong tai họa ngầm của chính mình.
...
Giữa trưa ngày hôm sau, Hứa Chỉ nhận được một kiện hàng.
Thanh niên giao hàng rất thân thiện, Hứa Chỉ đánh giá năm sao để khen ngợi.
Mở hộp ra, dưới lớp đóng gói cẩn thận là một viên băng khô, hơi lạnh tràn ra, tỏa ra những luồng khói trắng.
“Đại khái là hình thanh kiếm, không khác lắm.”
Hứa Chỉ lấy dụng cụ ra, cắt một miếng dài bằng chiếc đũa.
“Băng khô làm giả Thánh kiếm Damocles, có lẽ như vậy là đủ rồi.”
Hứa Chỉ vừa dứt lời, nhẹ nhàng lấy dao cứa một đường ở đầu ngón tay, nhỏ máu xuống bề mặt của thanh kiếm làm từ băng khô kia.
“Ung thư giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã xâm nhập vào máu rồi.”
Lịch sử ghi lại rằng, Gilgamesh đã từng cắt rách ngón tay của Thần Sáng Thế, trên thân của thanh kiếm Damocles có dính 'Máu Vĩnh Sinh' trong truyền thuyết.
Năm đó, kiếm của Gilgamesh bị Hứa Chỉ lén lấy đi trong trận đại hồng thủy, đây cũng là lý do người Babylon tốn bao công sức cũng không tìm được nó.
Vốn dĩ cách tốt nhất là lấy thanh kiếm cũ kia, nhỏ một ít máu tươi của hắn vào rồi thả vào trong sa bàn, qua đó đưa tế bào ung thư vào bên trong.
Nhưng mà, thanh kiếm làm từ hợp kim đó đã không đuổi kịp nền văn minh vu sư lúc này rồi.
“Khi bọn họ phát hiện ra Thánh kiếm mà Thần ban cho có thể bị một vu sư cấp sử thi đánh gãy, đó chẳng phải là trò cười sao?”
Hứa Chỉ ngẫm nghĩ:
“Tuy năm đó Gilgamesh cố đấm ăn xôi cũng lên được cấp sử thi, nhưng không hề có ý định đánh gãy thanh kiếm đó, vẫn coi nó là chí bảo, yêu quý không rời tay. Nhưng mà, đám vu sư hiện nay thì khác, kẻ nào cũng truy cầu chân lý, ngày ngày âm mưu làm phản, đến cả Luyện Kim Đại Đế cũng dám động tay... Vì vậy, băng khô là sự lựa chọn tốt nhất, dù sao thì kiếm hợp kim cũng là một tai họa ngầm.”
Đến khi mọi người phát hiện ra thanh kiếm Thần ban này đã biến thành một đám khói trắng lạnh toát lượn lờ, trong nháy mắt mở ra quan tài đó thì tan biến hết, chỉ còn lại 'Máu Vĩnh Sinh' đỏ tươi, đấy mới là biện pháp tốt nhất.
“Hơn nữa, mình muốn tạo ra một cái mộ giả.”
Hứa Chỉ suy nghĩ:
“Không có thi thể của Gilgamesh, cứ đem chôn quần áo và di vật là được, còn kiếm Damocles này thì bỏ vào trong mộ.”
Hứa Chỉ lặng lẽ sắp xếp tất cả.
“Quân chủ Đại đế Elmin Nắm giữ gợn sóng sinh mệnh, Quân chủ Đại đế Medusa nắm giữ tử vong, hãy cho ta xem các ngươi sử dụng tế bào ung thư của ta nghiên cứu ra được thành tựu gì, liệu các ngươi có thể cứu được ta không? Ta sẽ rửa mắt chờ đợi!
-------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận