Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 313: Thiên Đường Đã Mất (Thượng)

Một người, nếu không có mộng tưởng xán lạn và theo đuổi nó thì sống có ý nghĩa gì?
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chính là cưới nàng, tại đây cả đời mang theo nàng đi nấu nướng mỹ thực, du tẩu khắp núi sông.
“Truyền lệnh, xuất chinh, xử lý dư nghiệt Vũ Tinh Linh Omega năm đó.”
Một ngày khác, vị Tinh Linh Đại Đế Yumia ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa trong vương điện Tinh Linh, hai bên là trợ thủ đắc lực và các đại pháp sư đại thần của các tộc Tinh Linh.
“Là thời điểm để bắt đầu.... Ta lúc này đây tử vong sẽ có thể hoàn toàn nghênh đón cuộc sống mới thuộc về ta.”
...
Đế quốc Yumia, năm 37, tháng một.
Tinh Linh Đại Đế Yumia tiến đến cấp sáu, một mình bay lên trước cổ thụ Thiên Đường, chuẩn bị giải quyết dư nghiệt cuối cùng của “Liên minh Tự Nhiên” năm đó.
Phía trên vòm trời là một cây cổ thụ thật lớn với cuồn cuộn tang thương, từng nhánh cây chĩa ra, chịu tải những ngôi nhà của bộ lạc.
Lại nhìn lên phía trên, lúc này đã có thể thấy được vòm trời một cách cực kỳ rõ ràng. Một hình ảnh cuồn cuộn đồ sộ, mỗi một lá cây xanh biếc đều tựa như một cái hồ nước trong suốt lấp lánh. Ánh sáng lập loè động lòng người, hút vào sức mạnh to lớn của sao trời.
“Những chiếc lá to đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, đây là sinh mệnh vĩ đại làm sao! Khó trách trên mặt đất, người ta có thể nhìn thấy rõ từng mảnh lá cây nhỏ vụn tạo thành không trung loang lổ.” Nàng đi từng bước lên không trung.
Nàng vốn dĩ có thể đánh lén nhưng lại quang minh chính đại mà đến.
“Là Yumia!”
Toàn bộ bộ lạc Vũ Tinh Linh nhìn thấy thân ảnh kia thì đều lâm vào khủng hoảng và sôi trào.
Một Vũ Tinh Linh mỹ lệ với đôi cánh trắng tinh xuất hiện, là Omega, vị kiêu hùng năm đó. Nàng cũng đã tới cấp sáu, quả nhiên là những năm gần đã lén hạ phàm, học tập phương pháp tu luyện, sau đó lợi dụng ma võng để tu luyện.
“Yumia....” Omega gắt gao nhìn chằm chằm vào tồn tại khủng bố này, cắn chặt răng, lộ ra ý quyết tử.
“Oanh!”
Hai người nhanh chóng giao thủ ở trên bầu trời, càng đánh càng xa.
Qua ước chừng nửa ngày, thi thể Yumia thấm đẫm máu tươi, rơi xuống từ trên bầu trời. Toàn bộ đế quốc Tinh Linh thấy một màn như vậy, nháy mắt liền kêu rên lên.
“Tinh Linh Đại Đế Yumia đã chết!”
Vô số người run rẩy, lộ ra thần sắc sụp đổ, không ai có thể nghĩ đến vị vương Tinh Ling cường đại như thế vậy mà lại chiến bại.
Omega đứng ở trên không trung, ngơ ngẩn nhìn đôi tay của mình, “Yumia, ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?”
Nàng rõ ràng biết Yumia căn bản không có dùng uy áp của chính mình, cùng với thứ vũ khí bánh xe mang kịch độc khủng bố kia.
...
“Bệ hạ tử vong!”
Khắp đế quốc Tinh Linh cao cấp là một mảnh hỗn loạn.
Toàn bộ đế quốc Ám Dạ Tinh Linh lại càng thêm sợ hãi, mà cổ thụ Ám Dạ Sinh Mệnh cũng lâm vào trong khẩn trương.
Nó hiểu rõ nếu không có Tinh Linh Đại Đế Yumia thì các bộ lạc Tinh Linh khác có lẽ sẽ bắt đầu động thủ với vương tộc Tinh Linh —— Ám Dạ Tinh Linh để cướp lấy vương quyền.
“Không cần lo lắng!”
Celine rất nhanh đi ra để an ủi mọi người, “Tinh Linh Vương Yumia có thân thể bất tử, có thể ở trọng sinh ở trong tế đàn Tinh Linh. Lúc trước vẫn có thể trọng sinh, không có việc gì cả.”
Phía trên vòm trời của cổ thụ Ám Dạ Tinh Linh.
Anh hùng tế đàn lại ấp ủ lần nữa, quang huy kì lạ lập loè.
Yumia mở miệng nói với cổ thụ Ám Dạ Tinh Linh:
“Lúc này đây, ta đã thay đổi hình thái sinh mệnh, cần càng nhiều năng lượng hơn, vừa sinh ra chính là sinh mệnh cấp sáu. Nhưng đế quốc Tinh Linh chúng ta có thể cung cấp đủ lượng năng lượng thật lớn đó cho ta trọng sinh.”
Trong trái cây sinh mệnh, chứa đựng hơn phân nửa năng lượng dự trữ của đế quốc Tinh Linh mấy năm nay.
Dần dần, có sinh mệnh ra đời, một lần nữa ấp ủ, qua không biết bao lâu, bỗng nhiên có sinh mệnh bắt đầu thành hình.
Xôn xao!
Một hình người chậm rãi xuất hiện, một nam nhân dáng người cao ngất, cả người đạt tỉ lệ vàng, đẹp như một bức tượng Hy Lạp.
“Ngươi.....”
Cổ thụ Ám Dạ Tinh Linh Sinh Mệnh lập tức sợ ngây người.
Thế giới này chưa từng có nam Tinh Linh.
Trong nhận thức của vô số Tinh Linh căn bản là không tồn tại loại sinh vật này. Cho nên nó chưa bao giờ từng phòng bị, không nghĩ tới, Yumia trọng sinh lần này lại đem chính mình biến thành nam Tinh Linh, tránh được giam cầm của nó.
“Yumia...” Giọng nói sâu kín của Ám Dạ Tinh Linh vang lên, “Thì ra đây là mục tiêu của ngươi sao?”
Yumia cười cười.
Trong không gian, giọng nói của cổ thụ Ám Dạ Tinh Linh đột nhiên chậm rãi vang lên. “Đến đây đi, chúng ta tới tán gẫu một chút, ngươi không phải vẫn luôn muốn biết phía trên vòm trời là cái gì sao?”
Hắn giật mình, bay lên phía trên vòm trời.
Xôn xao!
Một mảnh lá cây, chậm rãi được xốc lên, mở ra một cái con đường.
Hắn xuyên qua lá cây trong không trung, đi đến đỉnh vòm trời, hai chân nhẹ nhàng đạp lên từng tầng lá cây xanh biếc, lá cây truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, dưới chân là một quả cầu màu xanh thật lớn tạo thành từ lá cây.
“Đây là bầu trời bao vây khắp hành tinh sao?”
Hắn đứng trên lá cây của vòm trời, nhìn về phía ngoài không gian, là một mảnh đen onhánh. Dải ngân hà đen nhánh được điểm lên những vì sao lấp lánh, cảm giác cuồn cuộn say lòng người, khiến người ta nhịn không được mà cảm thấy mình nhỏ bé.
“Yumia đã lấy trộm trái cấm sinh mệnh, vùng đất được tạo từ lá xanh này chính là nơi ở của chúng ta. Nơi này không có chiến tranh, mười một cổ thụ chúng ta bình thường sẽ nói chuyện phiếm ở chỗ này.... Chúng ta gọi nó là Thiên Đường.”
Từng cây đằng xà chậm rãi đi ra, quấn lên trên lá cây.
Tổng cộng có mười một cây, tựa như là mười một cây cổ thụ, chúng đều lấy phương thức này để xuất hiện. Chúng nó tuy rằng luôn muốn chiếm đoạt đối phương, nhưng vẫn chưa có tâm tư giết chết đối phương, thậm chí có thể ở trên đỉnh của vòm trời thường xuyên nói chuyện phiếm.
Đối với chúng nó mà nói, chiến tranh xâm lược, nô dịch, chẳng qua là bàn cờ khống chế Tinh Linh dưới trướng thôi, có thua có thắng. Nhưng trong cuộc sống lâu dài này, bọ họ đã không còn quá để ý thắng thua nữa, thẳng đến khi uy hiếp chân chính tới đe dọa sinh mệnh chúng nó.
Mộc Mộc nhìn chúng nó, mười một sinh mệnh vĩ đại và cổ xưa nhất.
Từng cây cổ thụ sinh mệnh vĩnh hằng lần lượt lên tiếng, giọng nói vang lên hết đợt này đến đợt khác:
“Chúng ta là thần của các ngươi, các ngươi là sinh mệnh mà chúng ta sáng tạo ra, chúng ta đã trao trí tuệ cho các ngươi.”
“Sinh mệnh của chúng ta rất dài, cũng đủ để khoan dung với tất cả.”
“Ngươi muốn nô dịch những cổ thụ Sinh Mệnh như chúng ta thì chúng ta cũng tùy ngươi.”
“Ngươi muốn sáng lập ma võng, chúng ta cũng tùy ngươi.”
“Ngươi muốn sáng lập đế quốc Tinh Linh, chúng ta cũng giúp đỡ ngươi. Chúng ta nguyện ý nhìn đứa con của mình đi đến huy hoàng, muốn nhìn xem bông hoa như ngươi sẽ nở ra như thế nào.”
“Trong cuộc sống lâu dài của chúng ta, Yumia ngươi có lẽ cũng chỉ là một đoạn bọt nước trong cuộc đời của chúng ta, là cái cớ cho cổ thụ Ám Dạ Sinh Mệnh khoác loác trước mặt chúng ta rằng đã từng thống trị chúng ta. Nhưng điều này cũng chợt lóe mà qua, giống như thọ mệnh của ngươi vậy..... Nếu ngươi có thể lột xác trở thành sinh mệnh lâu dài như chúng ta thì tự đáy lòng chúng ta cũng rất hoan nghênh ngươi gia nhập với chúng ta, trở thành tồn tại vĩ đại thứ mười hai.”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận