Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 235: Sát Kiếp Giáng Thế (Hạ)

Lúc này, lại qua một năm.
Thiên địa được điều chỉnh lại. Mặt đất là một mảnh hoang vu đen tối, yên tĩnh như cõi chết, không có ánh mặt trời, gió, mặt trăng hay sự hình thành của dòng nước gì cả. Chỉ còn lại một gốc cây Kiến Mộc khai thiên lập địa vẫn đang đứng chót vót trên mặt đất như cũ.
Thế giới dường như lại trở về thời hỗn độn.
Một Thiên Đế cao lớn và cường đại đang vẫn còn tồn tại, đang đứng ở trong thiên địa. Hắn chậm rãi nhắm mắt nín thở, trong thân thể hắn phảng phất như có một lò luyện sao trời vĩnh hằng, nóng như thiêu đốt, cung cấp năng lượng vô tận để nuôi dưỡng thân thể, chậm rãi nâng cao lực lượng của hắn.
“Đây là Kim Thân Bàn Cổ.”
Sắc mặt Đạo Trường Sinh bình tĩnh, yên lặng cảm ứng mọi thứ trong cơ thể, “Các vị thiên thần, bắt đầu ở trong cửu thiên tư chưởng tự trách lại bản thân, ổn định thiên địa càn khôn. Phàm nhân đã dần an ổn trở lại, mà cho dù các đại thánh địa có lánh đời thì các môn phái vẫn thập phần bất mãn.”
Đan điền của hắn là nguyên thần của Kim Ô đang chậm rãi nhíu mày, nhịn không được nói: “Đạo Trường Sinh, lưng ngươi đang mang theo cả một thế giới, vì thế không nên trực tiếp chém giết với mười một Thiên Đế kia.”
Đạo Trường Sinh lại rất nghiêm túc, ngồi xếp bằng, “Tồn tại cổ xưa…nếu không diệt trừ toàn bộ bọn họ thì ta rất dễ bất an. Đoạn Thiên Đế, hai người chúng ta liên thủ, một là nguyên thần, hai là thân thể đều đã biến chất. Hơn nữa còn có muôn ngàn chúng sinh trong thiên địa, lực lượng của một thế giới, sao phải sợ mười một Thiên Đế thượng cổ kia? Ngươi là Đoạn Thiên Đế thì nên độc đoán mà chặt đứt những sự tồn tại đã hủ bại kia đi chứ.”
Đoạn Thiên Đế đã có thể cảm nhận lực lượng mênh mông của Đạo Trường Sinh lúc này, tín niệm đối với hắn cũng tăng lên.
Ngay cả hắn cũng không khỏi tán thưởng, “Ta rốt cuộc cũng hiểu rõ hắn không phải là cuồng vọng, mà thật sự thành thật. Hắn tu luyện mấy năm nay, đi lên từng bước, được lão sư của chính mình không ngừng giáo huấn về tín niệm lớn nhất trong thiên hạ! Cho dù có một trăm Thiên Đế ở trước mắt thì hắn cũng cảm thấy mình vẫn có thể đánh một trăm Thiên Đế, thiên hạ vô địch, lão sư sẽ không lừa hắn! Hắn có tâm kiên định thì có thể một đường tiến thẳng lên, hắn cũng không có tạp niệm, khó trách có thể có được cảnh giới như hôm nay.”
“Hắn có một trái tim lưu ly, không nhiễm vẩn đục của hồng trần. Đây mới là người cầu đạo thuần khiết nhất. Có lẽ ta cũng đã già rồi. Khi còn tuổi trẻ, ta có gan quát lớn đối với một Thiên Đế đang uống rượu dưới chân núi, một lòng hướng về phía trước!” Đoạn Thiên Đế không hề mở miệng, tâm của chính mình đã không còn thuần khiết, cũng đã không thể quay về. Hắn bị thế tục ràng buộc, vì tương lại của chúng sinh thiên hạ mà bắt đầu nhiễm bụi trần.
Tư chất của hắn không kém gì Đạo Trường Sinh, chỉ là tâm của hắn đã bị dao động bởi thế tục và phải đi trên một con đường khác.
Từ khi hắn đi trên con đường độc đoán muôn đời kia thì hắn đã không còn thuần khiết.
“Nên bắt đầu rồi.” Đạo Trường Sinh đột nhiên mở miệng.
Rầm!
Bên trong Thiên Giới, Đại La Thiên chậm rãi mở ra.
Cùng với linh khí màu trắng nồng hậu ập vào trước mặt thì còn có từng đợt tiên khí vẩn đục nhè nhẹ vờn quanh. Trong khe hở của không gian, mười một tồn tại đội trời đạp đất cổ xưa đang chậm rãi đi ra. Thân hình bọn họ cao lớn, thần thánh cuồn cuộn, khiến cho người ta cảm thấy run sợ, nhịn không được muốn quỳ bái.
Đây là một vị Thiên Đế cổ đại đã lật đổ sự thống trị của Tiên Thiên Cổ Thần khai thiên lập địa, là một anh hùng vĩ đại của các sinh linh sau này.
“Đoạn Thiên Đế ở đâu?”
Một giọng nói sâu kín vang lên.
“Đoạn Thiên Đế đã chết, bây giờ là thời đại của Đạo Thiên Đế ta!!”
Đạo Trường Sinh đi nhanh về phía trước, thân hình cao lớn đứng vững ở bên ngoài Đại La Thiên, mang theo khí thế ngút trời trước này chưa từng có, “Năm xưa, Hư Hữu Niên của Nhân tộc một mình đi lên trời cao, một mình đứng trước Thần Điện Thái Dương, ngăn cản chín Kim Ô diệt thế. Hôm nay, Đạo Thiên Đế ta sẽ noi theo tổ tiên Nhân tộc tại đây chặt đứt Đại La Thiên. Tất cả chư vị Thiên Đế đều không thể ra ngoài!”
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên hai đầu gối quỳ xuống đất, hung hăng dập đầu, hành đại lễ đối với mười một vị Thiên Đế, lớn tiếng thành khẩn nói: “Chư vị có ân với thiên địa đời sau, Đạo Trường Sinh lúc đầu tu đạo chỉ vì cứu mẹ, cũng không muốn đối địch với mười một vị Thiên Đế cổ đại. Đế Kỳ Đại Đế, mười vị Thiên Đế, thỉnh vì muôn dân mà trở về!”
Mười một vị tồn tại cổ xưa đều bất động.
Xung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười, mang theo ý trêu tức.
“Tân Thiên Đế trẻ tuổi, Đế Kỳ? Hắn chính là Long Hoằng đó.”
Cả người Đạo Trường Sinh chấn động, cảm thấy không thể tưởng tượng được, ngơ ngẩn nhìn bọn họ.
Người đứng đầu lật đổ Tiên Thiên Cổ Thần trên Thiên Đình- Đế Kỳ lại là Long Hoằng Thiên Đế? Hắn tự tay lật đổ nền thống trị của chính bọn họ?
Điều này làm cho Đạo Trường Sinh sợ hãi!
Nhưng điều khiến hắn sợ hãi hơn chính là chân thân của Đế Kỳ đã bại lộ trước mặt mười một vị Tổ Vu. Nhưng mà vị anh hùng vĩ đại đã lật đổ Tiên Thiên Cổ Thần kia hiện tại vẫn đang trò chuyện vui vẻ với các Thiên Đế Tiên Thiên Cổ Thần cổ xưa khác.
“Tại sao lại thế này.”
Khuôn mặt Đạo Trường Sinh chua xót, suy đoán của hắn giờ đây rốt cuộc cũng đã được chứng thực, trong lòng hắn lại cảm thấy sầu thảm.
Tí tách.
Nước mắt trong suốt như lưu ly của hắn rơi xuống, tích tích rơi xuống mặt đất, đánh ra một cái hố sâu.
Đạo Trường Sinh có một trái tim lưu ly, không biết che giấu cảm xúc của chính mình, cũng không biết phải ẩn nhẫn, hỉ nộ ái ố đều bày ra trước mặt mọi người.
Thiên địa bên trong hắn cùng với thiên địa của chúng thần và các con dân đều đang ngửa đầu nhìn về phía bức họa rộng lớn trên không trung, lộ ra một tia khiếp sợ!
“Cái gì!”
“Tồn tại cổ xưa…..”
“Thế nhưng lại là Long Hoằng Thiên Đế hóa thân thành tiều phu Đế Kỳ, tự mình lật đổ nền thống trị của mình!”
Ngay từ đầu, bọn họ không biết Thiên Đế tại sao lại muốn bọn họ trốn vào trong thân thể của mình, vốn đang còn oán hận, hiện tại rốt cuộc cũng đã hiểu rõ hoàn toàn. Thiên địa sắp phải nghênh đón kiếp nạn lớn, Đạo Thiên Đế vì thiên hạ mà phù hộ chúng sinh khắp thiên địa.
Một sự việc khủng bố bị giấu ở trong lịch sử cũng bị xốc lên.
Tại thời khắc nguy nan nhất, một kiếp nạn lớn sắp buông xuống thế giới, Tổ Vu hủ bại đã từng phù hộ chúng sinh đi ra từ trong Đại La Thiên, muốn giết hết chúng sinh trong thiên hạ để chứng đạo, chỉ có Đạo Thiên Đế đứng dậy.
“Đạo Thiên Đế”
Điều này khiến cho khuôn mặt của vô số người trở nên chua xót. Cho dù biết một Thiên Đế đấu với mười ba Thiên Đế cơ hồ sẽ không có khả năng thắng, nhưng mà bọn họ vẫn hét lên đối với bức họa trong không trung. Bọn họ hy vọng Đạo Thiên Đế có thể bình định kiếp nạn lúc này đây, trả lại an bình cho thiên địa.
“Khóc đi….kêu rên đi, đây chính là sự thật đẫm máu! Thiên thần đã từng phù hộ chúng sinh thiên địa các ngươi đã hóa thành ác thần.” Giọng nói Đoạn Thiên Đế trở nên lạnh nhạt, để cho Kim Ô nhìn vào các sinh linh đang kêu lên trong cơ thể.
Dù là ánh mắt của tam đại Chuẩn Đế cũng nhịn không được trở nên tro tàn!
------
Bạn cần đăng nhập để bình luận