Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 166: Mặt Trời Treo Trên Cao, Ngàn Vạn Ngôi Sao Điểm Xuyết

"Con gà kia cũng bắt đầu công việc khai quật rồi."
Hứa Chỉ ngồi trên một gò đất cao trước cửa đường hầm, như một người giám sát, đeo kính chuyên dụng cho việc hàn điện, tránh cho hai mắt bị mù, lặng lẽ cúi đầu quan sát tất cả: "Đào ra toàn bộ thế giới, đào được một khoảng trời tươi đẹp, đào nên một tương lai rộng lớn, tất cả đều phải nhờ vào mi cả."
Cái không gian này, có hình dạng giống như 'miệng'.
Phượng Hoàng đứng ở trên cùng của sa bàn, chỉ có thể đào xuống phía dưới, còn Hứa Chỉ ngồi ở bên ngoài sa bàn, cũng chính là vùng biên giới của đường hầm nên có thể nhìn được tất cả mọi thứ bên dưới.
Hơn nữa, phạm vi hoạt động của Phượng Hoàng là một trăm mẫu đất cho nên cũng giống như những sinh mệnh trên sa bàn trước kia, không thể thoát ra khỏi phạm vi quản lý.
"Nó đã chạm đến mức tối đa rồi, không thể hòa tan thêm được gì nữa, chỉ có thể quay sang hướng khác để tiếp tục hòa tan thôi." Hứa Chỉ suy nghĩ một chút, không gian chế tạo có nhiệt độ cao thế này, chắc chắn vách tường sẽ rất dày dặn.
Miếng đất này có độ cao một trăm mẫu đất, thế giới vu sư trước kia tổng cộng chỉ khoảng sáu mét, cũng tương đương với chiều cao mười hai mét.
Nếu đối chiếu xuống mặt đất thì tương đương với một cái đĩa phẳng lớn.
Mà một con Phượng Hoàng lớn bằng nắm tay, phải hòa tan một trăm mẫu đất chính là một công việc dài dòng buồn tẻ, nhưng với vận tốc một ngày một trăm năm thì tiến độ hoàn thành công việc của nó cũng rất nhanh.
"Mở ra trời đất!"
Giờ khắc này, không gian xung quanh Phượng Hoàng vốn đang được đốt cháy, dần dần tan ra.
Tuy rằng không gian chỉ thiết lập với độ cao mười hai mét nhưng cũng đã đủ. Nhưng thực tế thì vẫn cảm thấy rất khó khăn, bùn đất ở hai bên không ngừng tan ra, dần dần trở nên cứng lại, độ dày tăng lên, tan ra được đến tầm ba mét thì gần như không thể tăng thêm được nữa.
Độ cao này đã tương đương với một người khổng lồ cao hai vạn trượng rồi.
Phượng Hoàng hít sâu một hơi, thanh âm lanh lảnh vang lên: "Quá thấp! Khai thiên lập địa, chỉ là độ cao để tạo ra thiên địa thôi mà, sao lại khó thế này cơ chứ?"
Trong một khoảng thời gian ngắn, nó từ bỏ mở rộng độ cao, bắt đầu hun nóng khắp bốn phương tám hướng.
Rất nhanh, chỉ qua một giờ ngắn ngủi, tương đương với bốn năm trong thế giới kia, nó đã hòa tan được không gian một mẫu đất, bắt đầu thả chậm tốc độ, bắt đầu nghỉ ngơi.
Thấy vậy, Hứa Chỉ ngồi trên cao, buông di động đang dạo trên diễn đàn xuống, nhíu mày: "Phượng Hoàng đã tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, dù là Bán Thần nhưng lượng công việc vẫn quá lớn, bùn đất muốn được hun nóng lên cần phải duy trì nhiệt độ 1200 độ C mới được."
"Đưa đồ ăn bổ sung năng lượng nào." Hứa Chỉ đứng ở ngoài cửa, cầm một túi gạo rải xuống mặt đất.
Loạt xoạt.
Gạo rơi đầy đất.
Mặt đất dưới kia đã được nung nóng một giờ trước, sự ngưng đọng đã dần xuất hiện rồi, nhưng nhiệt độ còn lại vẫn nấu chín được hạt gạo, tỏa ra hương thơm.
"Thần ban đồ ăn xuống..."
Phượng Hoàng ngay lập tức ngửi thấy, bay đến trong nháy mắt.
Hứa Chỉ nghĩ, chỉ mỗi gạo thì cũng không ổn, không đủ dinh dưỡng, sau đó lại ném xuống một đống lớn thức ăn cho chó, chúng lập tức bị nhiệt độ nấu chính, hương thơm dạt dào.
Chờ Phượng Hoàng ăn xong, Hứa Chỉ cầm lấy vòi nước đã chuẩn bị từ trước, mở chốt vặn ra, tưới xuống mẫu đất nọ.
Rào rào!
Đóa hoa màu trắng cực lớn vỡ ra, từ từ bao trùm khắp mặt đất.
Mặt đất ngưng đọng lại sau khi bị đun nóng sẽ gần như không bị rỉ nước, sau một lúc đã có một hồ nước xuất hiện.
Bây giờ Hứa Chỉ làm đã quen tay hơn rồi, lấy gói 'nước biển nhân tạo' ra thả vào trong đó, rồi lại mở vòi nước ra, thay nước ngọt bằng nước mặn, sau đó ra lệnh cho Phó Não Trùng Sào:
"Đưa bào tử vào, gia tốc một vạn lần, tiến hành sinh sôi nảy nở."
Phượng Hoàng chứng kiến bọt nước văng đầy trời, thấy được một cảnh tượng cả đời khó quên.
"Đây là..."
Lập tức, Phượng Hoàng tạo ra một cái tổ chim ở trên vách đá, đứng đó nhìn về phía dòng nước đang chảy cuồn cuộn: "Trời giáng đại hồng thủy, hình thành nên hải dương. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi mà hiện giờ trong khoảng trời này dường như đã có những sinh mệnh mới bắt đầu sinh sôi nảy nở rồi..."
"Thời kỳ Sáng thế..."
Phượng Hoàng nỉ non, nhìn lên trên không trung, tựa như muốn xuyên qua vách đá, nhìn thấy vị Thần Sáng Thế được vận mệnh chú định của mình.
"Đây là sáng thế sao? Ta được tận mắt chứng kiến sự hình thành của thế giới trong từng chiều không gian và thời gian,nhìn thấy toàn bộ chư thiên vạn giới, hải dương, sinh mệnh, đất đai, đều được hình thành trong khoảnh khắc này!"
....
Hứa Chỉ đứng lên, nhìn xuống dưới.
"Đã thả xuống rồi, chờ các sinh mệnh kia được hải dương chậm rãi thôi diễn, chờ thế giới xuất hiện những động vật và thực vật đặc thù... Trong không gian còn lại này, Phượng Hoàng sẽ là thần Thái Dương, nó sẽ từ từ khuếch trương chúng."
Tuy hiện giờ mới chỉ có một mẫu, nhưng Phượng Hoàng sẽ mở rộng ra được.
Hứa Chỉ nhìn Phượng Hoàng đang đậu trên vách đá, chậm rãi chiếu sáng khoảng biển này, bình tĩnh nói:
"Từ nhiệt độ và ánh sáng do Phượng Hoàng cung cấp, xem ra cũng phải mất vài ngày mới có thể xuất hiện động vật dưới biển, các loại sinh vật... Chờ vạn vật sinh trưởng rồi, có động vật trên cạn thì lại đưa vào thế giới này giống loài có trí tuệ, nhân loại mới."
Hứa Chỉ làm xong hết thảy, thì gác chuyện này sang một bên, mặc kệ Phượng Hoàng tự phát triển.
Dù sao đây cũng là một thế giới thời sơ khai mà thôi.
Nhưng Hứa Chỉ không ngờ là, ánh sáng do Phượng hoàng cung cấp lại có thể thúc đẩy nhanh quá trình tiến hóa, chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã có loài sinh vật đầu tiên của hải dương xuất hiện- sinh vật phù du.
Bởi vì vùng đất này không chia ngày đêm, chỉ có ánh sáng vĩnh cửu của mặt trời treo trên cao kia là làm dịu vạn vật, cho nên khiến cho tình thương của mẹ trong lòng Phượng Hoàng bùng nổ. Nó cứ mãi trông nom khoảng biển này, như là đang ấp trứng chờ nở ra con non vậy.
...
Phượng Hoàng có tốc độ sinh trưởng bình thường như trong thế giới vu sư -'một ngày trăm năm', còn những bào tử tiến hóa kia lại có tốc độ sinh trưởng 'một ngày vạn năm'.
Tính tình của Phượng Hoàng luôn lãnh đạm, không tranh đua với đời, thậm chí ở trong thế giới vu sư kia cũng chưa từng đi hủy diệt thứ gì, chỉ luôn lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng vào giờ phút này, nó hy vọng có người có thể tâm sự biết bao. Ban đầu nó cũng rất hưng phấn, nhưng đã qua chừng trăm năm rồi mà kiếp sống của mặt trời vẫn luôn đơn điệu như thế..
"Đây là sự cô độc của thần Thái Dương sao?"
Trên bầu trời đen kịt, dưới mặt biển tĩnh lặng, trong thế giới vắng vẻ này.
Ngày nào Phượng Hoàng cũng đi tuần tra một vòng quanh biển, sau đó nó nằm ở trong ổ trên vách đá, làm mặt trời, lẳng lặng quan sát trời đất.
Trong vô số năm qua, nó vẫn luôn đi mở rộng đất đai, giờ đã được hơn hai mươi mẫu rồi, mỗi lần mở rộng đến một mức nào đó thì trên trời đều xuất hiện đại hồng thủy, bổ sung thêm vào hải dương.
Mà khi nó chạy đến biên giới của thế giới thì mặt biển vẫn chiếu xạ lại một chút ánh sáng như trước.
Dù sao thì đây cũng là một không gian hoàn toàn phong bế, ánh sáng và nhiệt độ sẽ từ từ chiết xạ trở lại.
"Kết cấu của thế giới này quả là có khác biệt với thế giới của ta, lại có thứ vật cứng kỳ lạ này ư? Hình như hơi giống với tài liệu đúc thành thánh kiếm trong truyền thuyết!" Nó dần dần phát hiện ra, sau khi mình luyện bùn đất thì sẽ xuất hiện một vài khối chất rắn sáng lóng lánh.
Những thứ đó tỏa ra ánh sáng của kim loại, rất đẹp mắt.
Ở độ sâu dưới mặt đất mười mét đã được coi là khá sâu rồi, tuy không phải mạch khoáng nhưng dưới sự tôi luyện như thế, vẫn sẽ xuất hiện vài khối kim loại, huống chi lại là luyện ở phạm vi lớn đến vậy.
Rất nhanh, những viên gì đó đã bị Phượng Hoàng nhàm chán đem ra luyện, loại bỏ hết tạp chất đi, biến thành hạt châu xinh đẹp, điểm xuyết trên không trung.
"Đẹp quá."
Phượng Hoàng nhìn từng hạt từng hạt lộng lẫy trên trời cao, tỏa ra một thứ ánh sáng mỹ lệ, lập tức vô cùng thỏa mãn: "Đây là sao trời duy nhất chỉ có ở thế giới chúng ta!"
"Ta là Mặt trời!"
Nó cười sung sướng như một tiểu cô nương rồi bay lên trên trời, bay lên trên chiếc tổ do chính mình tạo ra trên vách tường, nằm giữa những ngôi sao đẹp đẽ kia, làm mặt trời.
-------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận