Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 191: Bị Dọa Chết Ngất

Đằng mạn lập tức ‘ngất xỉu’ ngay sau đó.
Thật là đáng sợ!
Cô lạnh người nghĩ rằng nếu trơ mắt bị giết thì chẳng thà chết trong giấc ngủ còn hơn.
Nàng lập tức đăng một bài viết cầu cứu.
“Cứu mạng! Chuyện nghiêm trọng đây! Biết ta đi vào thấy cái gì không? Ta đi vào thì thấy một đàn tràng giảng đạo, khắp nơi đều có mặt trời, mặt trăng… Ta nên làm gì bây giờ?”
Mọi người: ???
Bây giờ những người chơi trên mạng thường lập thành từng nhóm bốn người, cùng đăng nhập chơi với nhau.
Mọi người vừa diễn hóa các loại bào tử vừa nói chuyện phiếm rất là thong thả thoải mái, bàn luận thế giới vu sư rồi sẽ ra sao, thế giới vu sư trở thành lịch sử thì thời đại ma dược có thể phát triển được không? Hay chỉ vừa mới xuất hiện đã bị suy tàn?
Dù sao bọn họ cũng là bạn qua mạng, cùng nhau tính toán xây dựng nên lộ trình hệ thống, đó giống như là đứa con tinh thần của họ, mọi người rất lo lắng về việc nó có thể phát triển được hay không?
Nhưng mà bây giờ Manh Muội vừa đi vào thì lại quay ra đăng một bài viết, so với tốc độ của dòng thời gian thì cũng phù hợp, nhưng mà… tấm ảnh chụp màn hình này là cái quỷ gì đây?
Thiên cung phong cách cổ xưa, đàn tràng giảng đạo, ánh sáng năm màu chiếu khắp nơi, hùng vĩ tráng lệ tựa như tiên cảnh. Còn có mặt trời, mặt trăng, các Cổ Thần hình thù kỳ quái đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ, quanh người phát ra vòng sáng dọa người.
Một Cây Kim Thêu Hoa: “Đó là phong cảnh thần thoại Trung Quốc đúng không? Ta có cảm giác bây giờ không phải là đi vào thế giới vu sư nữa thì phải? (không biết làm sao)”
Trên Người Có Bảy Lá Gan: “Có vẻ giống Hồng Quân giảng đạo thì phải? Không thể sai được! Ngay cả chín Mặt Trời cũng ngồi ngay ngắn trên mặt đất, đại lão giảng đạo tuyệt đối là một người đáng sợ, ta cá một gói kẹo que cay! Người giảng đạo nếu không phải Hồng Quân đại biểu cho Thiên đạo thì cũng là một vị cổ lão đã tồn tại từ trước khi khai thiên lập địa!”
Haruko Thích Học Tập: “Manh Muội, muội bị chết rồi, khỏi cần đi vào đó, chắc chắn là không vào được đâu!”
Manh Muội Lấy Cầu: “Mọi người giải tán đi, không cần vào góp vui đâu, quả nhiên nghề nghiệp xuyên việt có tỉ lệ bị chết rất cao, khi xuyên qua chẳng biết sẽ gặp cái quỷ quái gì (thấy buồn cười)”
Cung điện này mặc dù rộng lớn tráng lệ, rất giống phong cảnh cổ xưa trong thần thoại, nhưng lại rất thô sơ, rất nguyên thủy, dáng vẻ như vậy chắc chắn là mới có không lâu sau khai thiên lập địa.
Bây giờ ai cũng không biết tại sao, thông tin của mọi người lúc này quá ít. Nếu Manh Muội xông vào chắc chắn sẽ chọc phải họa lớn! Người ta giảng đạo chắc chắn sẽ rất nghiêm minh, ngươi xông vào sẽ phá hủy mất quy tắc của thế giới đó, không giết ngươi không được!
Mà Manh Muội cũng không ngốc. Cô biết mặc dù mới đi ra ngoài viết bài được mấy phút nhưng bên trong cũng đã qua vài ngày rồi, chắc chắn đã chết rồi.
Bản thân cô cũng không ôm hy vọng gì cả.
Nhưng mà bây giờ cô đang rất bực bội. Trong lòng buồn chán không thôi, dù sao vừa mới tiến hóa ra giống loài mới, trải qua bao nhiêu lâu mới thành công được, kết quả đi vào thì bị chết mất, đoán chừng đó là giống loài đau khổ xui xẻo nhất trong lịch sử…
Cô vừa nghĩ vừa ôm một chút hi vọng, thử đăng nhập lần nữa…
Ta không chết sao?
Nàng mừng rỡ như điên, vừa mở mắt thì phát hiện mình ngã chổng vó trên mặt đất.
“Quả nhiên giả chết là biện pháp duy nhất có thể tự cứu mình.” Nàng kích động ngồi dậy, vội vàng quay đầu nhìn bốn phía, trên bầu trời là một tòa cung điện to lớn, bầu trời mênh mông lấp lánh vô số ánh sao.
“Đây là đàn tràng của đạo quân, đừng làm ồn!”
Trên đài cao, thân ảnh ngồi xếp bằng trên đệm bồ hương kia tỏa ra khí tức cuồn cuộn, hỗn độn khí vờn quanh người, ánh lửa lấp lóe, nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói vang vọng đầy uy nghiêm, “Ngươi là sinh vật gì? Tạo sao bây giờ mới thức tỉnh?”
Mặt của Manh Muội lập tức đen lại!
Mọi người đều ngồi đây nhìn chằm chằm ta trong mấy ngày qua hả?
Nàng bỗng nhận thấy cảm giác đáng sợ nhất không phải là bị giết mà là bị một đám tồn tại cổ xưa vây quanh bốn phương tám hướng nhìn chằm chằm mình rồi nghiên cứu, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn liên tục suốt mấy ngày…
Thân thể thiếu nữ thuần khiết của ta!
Ta đã cho nam thần sờ qua, chẳng lẽ bây giờ lại để cho bọn họ nghiên cứu thêm lần nữa?
Nàng cực kỳ đau khổ!
“Nằm mơ, nhất định là ta đang nằm mơ!”
Nàng run rẩy, không chịu được ngất thêm lần nữa.
Ánh sáng năm màu quanh quẩn khắp bầu trời.
Một mặt trời ở bên cạnh nhìn đằng mạn lại ngất đi, không khỏi đứng lên, giọng uy nghiêm, “Đạo quân, đây là sinh vật nhát gan nào thế? Lại ngất nữa rồi, sao không giết chết hết bọn chuột nhắt tự ý tiến vào Thiên Giới nghe trộm giảng đạo đi? Chỉ là sinh vật phàm giới mà cũng muốn đạt được đại cơ duyên khai thiên lập địa sao?”
Dương Thần Đạo Quân ở trong Lăng Thiên cung đang rơi vào trầm tư.
Ngôn ngữ của đằng mạn này có chút quen quen…
Năm đó cái sinh vật dẫn Elmin đuổi giết nàng khắp nơi, liên tục lộ ra điệu cười ngây dại ngu ngốc, chính là dùng loại ngôn ngữ này.
Nàng sẽ không bao giờ quên những ngày tháng bị Thần của sự ngu ngốc mù quáng kia điên cuồng đuổi giết. Bản thân nàng đã trốn trong bùn nhão, thậm chí là trốn trong biển, trong hang núi,nhưng cũng đều bị truy sát…
Thâm cừu đại hận như vậy, nàng suốt đời khó thể quên được.
“Ngôn ngữ rất giống… Phải thử một chút mới được…”
Thân ảnh Đạo Quân thanh cao lạnh lùng trong Lăng Thiên Cung bỗng nhiên lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Lần này Manh Muội đã trải qua một chuyện kỳ quái nhất trong đời. Sau khi lại bị dọa ngất tiếp đi thì đi ra ngoài nói với mọi người mình không bị gì, nhất thời ai nấy đều giật mình đứng dậy.
Chuyện khoa trương gì thế?
Tất cả mọi người cảm thấy sợ nổi da gà!
Toàn bộ đàn tràng không giảng đạo, lại đi nhìn chằm chằm một cái cây đằng mạn, một đám Mặt Trời, Mặt Trăng lại đi nhìn chằm chằm nó suốt mấy ngày?
“Chỉ sợ đã bị mổ xẻ nghiên cứu rồi cũng nên?” “Cũng có thể bị nướng rồi.” “Nếm một phát Thái Dương Chân Hỏa của ta đây.” “Rắc thêm ít gia vị đi.” Mọi người nhịn không được thảo luận sôi nổi.
Rầm.
Manh Muội lại tỉnh lại, vẫn thấy các tồn tại kia vẫn cứ ngơ ngác nhìn mình như trước.
Mà mình thì lại bị đặt trên một cái đệm hương bồ, ngồi cùng một chỗ với chúng thần.
“Đệm hương bồ?”
Trong đầu nàng bây giờ chẳng biết nghĩ gì nữa cả, nhịn không được nắm lấy đệm hương bồ dưới mông rồi nhảy dựng lên tại chỗ, bất ngờ nhìn một con Kim Ô cười khúc khích, “Trời ạ! Ngươi nói xem cái đệm hương bồ này được làm từ lông chim gì thế, nhìn qua rất đẹp nhỉ?”
Nàng bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận số phận, không sợ chết nữa.
Ngay lúc này trên bầu trời truyền tới một giọng nói bằng tiếng Trung:
“Đệm hương bồ? Ngươi nhìn đệm hương bồ này xem, vừa to vừa tròn…”
Manh Muội hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong ngây ngốc.
Cmn!
Ta rốt cục đi tới thế giới nào đây, tồn tại chí cao đang giảng đạo sao lại tuôn ra một câu tiếng Trung thế?
Biến đổi bất ngờ, nàng cảm thấy mình bị đám mặt trời, mặt trăng này phá hỏng rồi…
Nàng nghiêng đầu té ngã trên đất.
Lần này thật sự là bị dọa chết ngất.
“Ha ha… Phản ứng như vậy, quả nhiên.” Trong cung điện, Đạo Quân lộ ra một nụ cười lạnh.
Nàng lại nghĩ tới vị thần của sự mù quáng và ngu ngốc luôn miệng cười ha ha khi đuổi giết nàng năm đó, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại.
“Đây là loại ngôn ngữ mà năm xưa bọn họ đã dùng để miêu tả về ‘Trứng’. Mặc dù ta không biết ý nghĩa cụ thể là gì, nhưng ta dùng để hình dung ‘Đệm hương bồ’ thì lại nghe hiểu được…”
“Quả nhiên là sinh vật cùng một chỗ với nhau.”
Nàng nghĩ tới đó thì điệu cười càng trở nên cổ quái quỷ dị. Vô số Tiên Thiên chúng thần ngồi ở trên đạo tràng của Lăng Thiên Cung bắt đầu vây quanh rồi từ từ đánh giá cây đằng mạn mới ngất đi phía bên dưới.
-----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận