Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 407: Tặng Năm Tháng Cho Lịch Sử

Hứa Chỉ tiếp tục sắp xếp chén trà lại, đưa lưng về phía nàng. Sheila nhìn bóng dáng của hắn, cảm thấy có một loại cảm giác thần bí và khí chất lười biếng tập trung lại.
“Thời gian dường như chưa từng lưu lại dấu vết ở trên người hắn vậy, toàn bộ năm tháng và lịch sử đều phảng phất không có liên quan đến hắn. Giống như bị cô lập ra, không vào hồng trần.”
Đây là suy nghĩ trong lòng của Sheila. Trước kia nàng chưa từng nghĩ tới, cuộc đời của một con người bình phàm như mình lại có thể gặp được một tồn tại cổ xưa trong lịch sử thần thoại, thậm chí còn làm thúc thúc của mình nhiều năm nữa chứ.
Điều này mang đến cho nàng một loại cảm giác kỳ quái.
Có lẽ, cũng chỉ có vị Messiah Quân chủ Đại đế mới có thể tỉnh dậy từ ngày xưa. Sau khi tỉnh dậy, hắn lười nhác nhàn nhã đến mức không thèm lên tiền tuyến để chém giết, tranh đoạt cơ duyên thành Thần, mà vẫn ở lại chỗ này làm ông chủ của một quán bar.
Dạo chơi và rượu ngon!
Nhưng mà nàng bỗng nhiên lại vô cùng tò mò.
Vị tồn tại cổ xưa, Messiah đại đế này lại nói rằng chính mình có khả năng sẽ chết?
Hắn rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Muốn giảng về lịch sử sao?
Hình như nàng đã đoán được một chút.
Nhưng nàng không sợ chết, cũng không hối hận. Chính mình chỉ là một phàm nhân bình thường, có thể đi theo bên người vị Đại đế cổ xưa nhất này, sau đó mặc kệ phải trải qua cái gì, đó đều là vinh quang vô thượng!
Một ngày này, Hứa Chỉ thu xếp cho Sheila ở lại.
Vào ban đêm, một tin tức đã vô thanh vô tức bị lưu truyền ở trong toàn bộ thành Orwell.
Ông chủ thần bí của quán bar “Phoebe” kỳ thật chính là Messiah Quân chủ Đại đế? Hơn nữa, hắn còn muốn kể về thần thoại xưa, ngày mai sẽ giảng về văn minh Sumer cổ, khởi nguyên của lịch sử, chương thứ nhất: Khai thiên lập địa?
Rất nhiều người đều không tin, nhưng điều này không thể cản bọn họ tới xem náo nhiệt được.
Ngày hôm sau, mọi người đều đến đúng giờ.
“Lúc mới khai thiên lập địa, cự thú hoành hành, tộc Trùng vượn rất nhỏ yếu, chỉ có thể kéo dài hơi tàn...”
Trên quầy bar, Hứa Chỉ nhấp rượu, giọng nói lạnh nhạt, mang theo một cỗ từ tính lười biếng, làm cho người ta có một loại cảm giác như muốn rơi vào giấc ngủ, người nghe xong đều hãm sâu vào trong đó.
Đôi mắt của bọn họ hiện lên sự hốt hoảng, phảng phất theo giọng nói đó mà ngược dòng thời gian về thời thượng cổ, thấy được một đoạn hình ảnh về những năm tháng kia.
Nơi xa, Sheila đang bưng rượu và thức ăn lên cho mọi người.
“Thời cổ xưa, con người nhỏ yếu, rốt cuộc thì làm thế nào để sinh tồn vậy?”
“Đúng vậy, có cự thú, dù cho chúng không ma hóa thành ma thú. Nhưng mà...”
Hắn đang nói đến lúc mà cự thú trí tuệ buông xuống, nâng Gilgamesh lên bàn tay, đi khắp sông núi, tặng cho nền văn minh của bọn họ ba loại bảo vật. Người khổng lồ cuồn cuộn kia khiến người ta vô cùng chấn động, dường như đưa con người lạc vào trong cảnh giới kỳ lạ.
“Thật sự không thể tưởng tượng được, văn minh là sức mạnh của loài trí tuệ. Được tặng cho mồi lửa, máu sức mạnh và kiếm Damocles, thanh kiếm này ở hậu thế chúng ta chính là thanh kiếm treo trên đầu, thanh kiếm nguy cơ, thì ra là từ đó mà có...”
“Cự thú trí tuệ kia là loại sinh linh gì vậy?”
“Không phải là Thần Sáng Thế mà Ma Thần khởi nguyên Medusa đã từng yết kiến qua chứ?”
“Hừ! Đại nghịch bất đạo! Thần Thế Thần sao có thể là cự thú trí tuệ được ? Dùng chữ thú này để hình dung Thần Sáng Thế, quả thực khiến người ta phải kinh hoảng!”
...
Dần dần, trong chuyện xưa, Gilgamesh bắt đầu đến lúc anh hùng xế chiều, trở nên già nua, mang đến loại cảm giác tịch mịch thê lương của năm tháng. Rất nhiều người đều cảm nhận được, cảm thấy cô đơn không nói thành lời.
Nghe đến lúc hắn tuổi xế chiều nằm ở trên ghế, nhớ lại năm tháng đã qua, có loại buồn bã không thể diễn tả.
“Anh hùng Vương cũng sẽ phải già nua và trôi đi trong thời đại...”
“Ái! Có một loại ưu sầu khó có thể diễn tả bằng lời được, ngươi kinh diễm một thời đại, chung quy lại cũng chỉ là một nắm đất vàng, không thắng nổi năm tháng.”
“Nhưng cũng không đúng? Gilgamesh sao có thể chết già nhanh như vậy được?”
Người nghe vô cùng cảm khái, nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến cho vô số người sôi nổi chấn động lần nữa.
Gilgamesh dùng máu sức mạnh, vậy mà lại sống thêm đời thứ hai! Sau đó thực hiện những thủ đoạn tàn nhẫn, sấm rền gió cuốn, tự thân giết chết con trai của mình, quét sạch cả bộ lạc, lại trở thành thủ lĩnh một lần nữa.
Vô số người bị sự sát phạt máu tanh này cuốn hút.
“Không hổ là Anh Hùng Vương sử thi, đúng là kiêu hùng?”
“Như vậy thì mức tàn bạo rồi.”
...
Mọi người nghe như si như say, nhưng đột nhiên giọng nói lại im bặt.
“Ngày mai sẽ giảng chương thứ hai, thời đại thành bang.”
Hứa Chỉ nhàn nhạt mở miệng nói.
Một chương về khai thiên lập địa này, rất nhanh đã kết thúc, nhưng lại có sức trùng kích rất lớn đến người khác. Cự thú thần bí xuất hiện, buông xuống thế gian, ban bảo vật văn minh, mà Anh Hùng Vương...
“Như vậy liền kết thúc rồi sao? Có nhầm hay không vậy! Lại nói thêm trăm triệu chương nữa đi, đang đến chỗ đặc sắc mà!”
“Ta xin ngươi, nói tiếp thêm một chút đi, cự thú trí tuệ rốt cuộc là tồn tại gì? Có phải cũng là một chủng tộc trí tuệ có văn minh? Có lẽ có lực lượng giống như cự thú Finba? Có phải đến cuối cùng, người Sumer và cự thú trí tuệ kia sẽ có một trận chiến? Chém giết lẫn nhau, cộng đồng sẽ đi về phía hủy diệt?”
“Ta muốn nghe phần dưới, ta muốn nghe phần dưới.”
“Cầu ngươi, chỉ nghe được một nửa thì rất khó chịu.”
Vô số người ồn ào kêu lên, ai oán, cảm thấy câu chuyện đúng là rất xuất sắc. Thời đại kia quá mức xán lạn, phảng phất khiến người ta lạc vào trong một cảnh giới khác, lộ ra một cỗ tang thương và rộng lớn của năm tháng.
Hơn nữa, còn xuất hiện một bí ẩn lớn!
Gilgamesh và văn minh Sumer, rốt cuộc làm sao lại dẫn đến đại hồng thủy diệt thế vậy?
Là thiên tai?
Là thảm họa do con người?
Thời đại Ma Dược hiện tại, thời đại Babylon thần thoại cổ đại, thậm chí mọi người ở thời đại này đều không biết văn minh Sumer rốt cuộc là bị diệt sạch như thế nào.
Trong truyền thuyết, là do đại hồng thủy?
Nhưng rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả đây?
Hiện giờ các nhà khảo cổ học Ma Dược, các học viện lớn, đã có người tuyên bố tìm thấy dấu vết của trận đại hồng thủy năm đó, cũng có người tìm thấy được chứng cứ phản bác lại...
Đây là một đoạn lịch sử không ai biết được.
Giống như nền văn minh Atlantis cực kỳ cổ đại trên trái đất ngày nay, nền văn minh khoa học kỹ thuật cổ đại này đã từng có một thời huy hoàng, nhưng cũng chỉ được lưu truyền trong truyền thuyết, rốt cuộc nó đã bị hủy diệt như thế nào thì không ai biết được! Tất cả cũng chỉ được truyền lại là trời giáng đại hồng thủy. Nhưng liệu nó có thật sự tồn tại hay không, điều này khiến cho nhiều người điên cuồng tìm tòi nghiên cứu.
“Lịch sử cổ xưa thần bí, quá đáng sợ, thật sự khiến người ta sởn tóc gáy.”
“Tiếp theo, Gilgamesh, người được xưng là người đàn ông mạnh nhất trong lịch sử, sẽ làm gì đây?”
“Tóm lại, một mình hắn làm xán lạn toàn bộ thời đại!!”
...
Mọi người chưa thỏa mãn, không ngừng thảo luận, cảm thấy khúc dạo đầu này quá kinh tâm động phách.
Ngắn ngủn mấy ngày, danh tiếng của quán bar đã trở nên vang dội, nghe nói là Messiah đại đế của thời đại cổ xưa xuất thế, đang giảng về nền văn minh thần thoại Sumer cổ, hấp dẫn không ít người của thành thị cách vách không ngại đường xa tiến đến.
“Messiah đại đế...” Sheila rất cung kính, bưng cái đĩa đến rồi sắp xếp lại cho tốt, “Sóng gió tựa hồ càng lúc càng lớn.”
“Không sao.” Hứa Chỉ cười rộ lên, tiếp đó lại bình tĩnh bắt đầu giảng giải chương thứ hai: Thời đại thành bang Sumer. Chương thứ ba: Thời đại tam Vương cùng tồn tại.
Hắn giảng những điều này, là vì không muốn để lịch sử hoàn toàn biến mất ở trong năm tháng.
Giống như lời nói của Gilgamesh, bài hát ca tụng nhân loại là bài hát ca tụng lịch sử, không có văn minh lịch sử thì nhất định sẽ không thể đi được lâu dài.
Hắn không chỉ muốn giảng lịch sử, mà còn muốn sửa lại một số sai lầm khi ghi chép lại lịch sử, ví dụ như thời đại Messiah của hắn.
------
Bạn cần đăng nhập để bình luận