Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 259: Một Thời Đại Đã Kết Thúc (Thượng)

"Má nó! Thế thì tôi hạ phàm nhìn chút xem, hơn trăm năm..."
Nàng trợn mắt nhìn mấy người một lượt.
Nàng đã quá già rồi, vẫn cứ dừng lại ở cảnh thứ sáu Động Thiên, trước đi sửa tu, sau đi chuyển sang thể tu, nhưng thời gian chuyển đổi đã quá muộn, tu vi không thể nào đột phá lên được nữa, đã sắp chết già rồi.
Mà mấy người kia, vẫn còn đang nhảy nhót khắp nơi.
"Nhắc tới, tôi thực sự đã chứng kiến từng thời đại trôi qua..."
Manh Muội nhớ đến lời của những người bạn mạng ở bên ngoài, nhất thời có chút cảm khái.
Chẳng qua là, tuy nàng sống lâu nhất nhưng phần lớn thời gian đều đang ngủ say, thời gian sống thực tế ở đây chỉ khoảng hơn năm mươi năm mà thôi.
"Giờ tôi đã là một bà lão hơn năm mươi tuổi rồi." Nàng cất giọng giòn vang, cuối cùng có chút khó tin, sải bước về phía trước, xé màn mây ra, đi về phía phàm trần: "Thời đại cũ đã kết thúc, đã đến lúc tôi đi đến chặng cuối rồi."
Thời đại thần thoại đã kết thúc, nàng chỉ là muốn đi chứng kiến những điều cuối cùng rồi kết thúc cùng với nó thôi.
Tâm trạng lúc này có chút vui vẻ thoải mái, lại mang theo một tia phức tạp. Đạo Trường Sinh không có chết, nhưng Thanh Đế đã chết, Đoạn Thiên Đế đã chết, cho nên vẫn khiến nàng xúc động rất lớn.
Hình ảnh một thiếu nữ cổ trang một thân thanh y cùng với trường kiếm dần dần rơi vào thế gian, hành tẩu trên những con đường núi sông cổ kính.
“Thế gian không có thần linh, không biết thời đại tương lai sẽ biến hóa như thế nào đây?” Nàng mở to hai mắt, nhìn về bốn phía, “Tốc độ tu luyện của bọn họ quá chậm.”
Nàng đi qua các thành trấn, nhìn thấy một đám hiệp khách, thậm chí có người còn đứng ở trên tường thành mà luận võ, phía dưới là vô số bá tánh vây xem. Nàng tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy tại một địa phương nho nhỏ có mấy phương sĩ Nho Môn đang cùng nhau chế tạo một cái khí cầu cực kỳ đơn sơ, xung quanh là một mảnh reo hò.
“Có thể, làm cho nó lớn hơn một chút. Nó có thể cho chúng ta cùng bay lên không trung!”
“Trên bầu trời thật sự có Thiên Giới sao?”
“Thiên Giới thì không biết, nhưng chắc chắn là có sao trời! Chúng ta sẽ lên trời hái sao, chứng minh năng lực của phương sĩ Nho Môn chúng ta.”
“Mấy năm trước, trên trời có sao băng rơi xuống, vô số người đã tiến đến xem. Trong đó có một đại hiệp nhặt được sao trời, lấy sao trời làm nguyên liệu để chế tạo thần binh tuyệt thế, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ —— Tị Ma kiếm, có khả năng chém yêu trừ ma.”
“Vân Sơn Đại Trạch có yêu tà, người dân trấn chúng ta đi vào trong đó thường bị yêu tà mê hoặc, không rõ tung tích. Nếu chúng ta có thể có chí bảo thì sẽ không yếu so với những võ nhân kia! Có thể vào hàng(trừ) ma!”
...
Nàng tiếp tục hành tẩu, đi qua một trấn nhỏ.
Nhìn thấy một đám hiệp khách thân khoác áo xanh, tay cầm trường kiếm phiêu bạt giang hồ, tiêu sái vô cùng.
Ở cảnh giới cấp thấp thì tu luyện pháp thuật quá mức nhỏ yếu, tu luyện thân thể chiếm cứ ưu thế lớn hơn.
“Mới qua đi hơn 150 năm, thế giới đã không còn giống như trước...” Nàng đi trên mặt đất, không khỏi cảm thấy có chút hơi cô độc.
Thời đại này, thống khổ nhất chính là Yêu tộc.
Yêu tộc là sinh linh vạn vật trong thiên địa đã mở ra trí tuệ. Hiện tại trong hoàn cảnh này thì khó để có thể hóa hình cho nên đã hoàn toàn bị diệt sạch.
Ngược lại thì Cổ Tộc lại tốt hơn một chút so với Yêu tộc. Cổ Tộc là hậu duệ của Cổ Thần, hình thể vốn dĩ đã khổng lồ, thân thể lại mang hình thù kỳ quái, thường bị mọi người gọi là yêu ma. Bọn họ thường vào thôn ăn thịt người, nhân lúc ban đêm đi tập kích nhân loại, thậm chí còn hội tụ mây mù ở trong Đại Trạch, ngăn cản những hiệp khách hàng yêu trừ ma.
Mà những người cao to cường tráng của nhất tộc Man Vu hiện tại đã bị đuổi đi xa. Bọn họ tự mình chăn thả trên thảo nguyên, tự hình thành nên Man Quốc, gọi là man di.
“Ba tộc còn lại đều có tồn tại riêng của họ, thật sự không còn Yêu tộc sao?” Nàng chung quy lại cũng xem như là một mạch của Yêu tộc, cùng tộc với Thanh Liên. Thanh Liên vừa chết, nàng hoàn toàn trở thành Yêu Tổ, sự phục hưng của Yêu tộc luôn đè trên đầu nàng.
Nàng có chút mê mang, không ngừng đi khắp thế giới.
Lại một ngày trôi qua, một tin tức đáng sợ vang vọng khắp thiên địa, võ thần Đoạn Thiên Vũ, đột phá cảnh giới Tử Phủ. Sau đó một người một kiếm tiến vào vương cung, đánh bại thị vệ ngự tiền và văn võ bá quan, rồi chất vấn hoàng đế Đại Chu, buộc phải huỷ bỏ những điều luật về việc hạn chế võ nhân.
“Ta là Thần Tiên trên lục địa này cho nên tất sẽ mở cửa lập phái.” Đoạn Thiên Vũ chiêu cáo thiên hạ, “Thời đại cổ xưa, Kiến Mộc là tổ tiên của linh căn trong thiên hạ, bị gãy nhưng vẫn còn sót lại trên đại địa. Ta may mắn có được một gốc cây, gọi là ‘ cây quả nhân sâm ’. Ta đã trồng nó trong đình viện, không ngừng ngưng tụ trái cây cho nên mới có thể tu luyện được như bây giờ. Người có duyên trong thiên hạ đều có thể tới bái ta làm thầy!”
Trong triều đình, vô số Đại Nho đều bi phẫn.
“Không biết ngượng, còn tự xưng là thần?”
“Sức mạnh của Võ nhân có thể một người địch lại một quốc gia. Nhưng lại như thế nào cho phải?”
Võ nhân hoành hành không cố kỵ, không có ai có thể kiềm chế họ.
Mà những nho sĩ làm quan ở địa phương như bọn họ đều cần sự cung phụng của bá tính, một lòng suy nghĩ cho bá tính. Tất cả đều là tu luyện một cách đường đường chính chính, hấp thu hương hỏa của con dân từ các nơi, nếu không thì rất nhanh sẽ thua người khác.
Dù khí tức của phàm nhân có nhiều nhưng hội tụ lại với nhau thì vẫn còn quá yếu, cho nên chỉ có thể đi lên một cách chậm rãi.
“Đây đúng là một thời đại bi ai.”
Thanh Đằng lộ ra sự bình tĩnh thản nhiên, tiếp tục đi nhanh về phía trước. Nàng muốn trước khi mình chết già thì có thể nhìn ngắm thế giới này nhiều một chút, nếm hết mỹ vị trên thế giới. Đây vốn chính là ước nguyện ban đầu của nàng.
Vào một ngày thời tiết u ám, lúc mà nàng đi qua một thôn xóm cằn cỗi thì đột nhiên có cảm ứng, tín niệm bỗng nhiên động một cái.
Có hơi thở của yêu!
“Mảnh thế gian này, sao có thể còn có yêu? Không có cường giả, cũng không có nguồn năng lượng làm dịu nồng đậm của thiên địa bên trong, sinh linh không có khả năng mở ra trí tuệ mới đúng.”
Nàng dừng bước chân lại, chậm rãi tiến vào trong một phòng nhỏ đơn sơ.
“Ta đã học tập gian khổ mất ba năm, đương nhiên là vì muốn đền đáp quốc gia. Hiện tại, võ nhân hoành hành không cố kỵ ai, mặc kệ cuộc sống của người dân, thiên hạ gặp tai hoạ không ngừng. Mà vùng sông núi ngoài Nam Vực lại có một Đại Trạch ẩn giấu yêu ma ăn thịt người, trong Bắc Vực lại có Man tộc thảo nguyên như hổ rình mồi.”
Một thiếu niên thư sinh đang không ngừng nhìn từng trang sách vở.
Ánh mắt Thanh Đằng buông xuống, nhìn vào con bạch hồ nhỏ ở bên cạnh cái bàn của thư sinh. Đôi mắt đen nhánh của nàng chuyển động, mặc một bộ quần áo màu xám cũ nát của nhân loại, để lộ ra phần đầu, nhìn thư sinh phía dưới. Nó cũng đi theo bên cạnh rồi đọc sách, có vẻ cực kỳ thích thú, nó đang xem chính là “Tiểu Diễn Toán Kinh’.
Hồ ly nhỏ đột nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng lên tiếng, “Bái.. kiến... Thượng Thần.”
------
Bạn cần đăng nhập để bình luận