Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 196: Trước Tây Kỷ Nguyên, Có Lôi Thần (2)

Nhất Kiếm Quy Tức: “Ha ha ha ha! Các vị, lúc này đây là ta thắng, dẫn đầu một bước! Các ngươi khẳng định là muốn biết tiềm lực giống loài của ta là gì đi? Liền không nói cho các ngươi.”
Tất nhiên việc che giấu tin tức về giống loài của mình được coi như là át chủ bài. Hắn cũng không ngốc mới đem nó tiết lộ ra.
Trên thực tế, giống loài này của hắn là một sinh vật trời sinh đã mang theo ma văn, có kết cấu được mô phỏng theo chế tác bên trong của hộp nhạc. Nó có cơ quan cổ họng rất cường đại, có thể phát ra sóng âm vu thuật cùng loại với công kích của Tiên Thiên.
Trước đây tiến vào thế giới Vu sư một chuyến, thu hoạch đúng là xa xỉ.
Bọn họ kết hợp với một số nguyên lý nhất định về vu thuật trong thế giới Vu sư rồi cẩn thận thể nghiệm. Tại thời điểm tiến hóa giống loài, thì tăng thêm trong cơ thể một chút “Đạo Văn” của Tiên Thiên này. Đây cũng tương đương với việc mang theo một loại thiên phú của vu thuật.
Nếu xem như đã thoát ly phạm trù tiến hóa của sinh vật bình thường thì tất nhiên sẽ tiến hóa ra loại có thiên phú siêu phàm!
Chỉ là sẽ khó khăn hơn so với việc tiến hóa sinh vật bình thường vô số lần, bởi nó yêu cầu độ chính xác rất cao.
Giống như những vết sọc ở trên da sinh vật vậy. Ngươi tiến hóa ra một con gấu chó, lại muốn nó tiến hóa thành gấu trúc có sọc thì ngươi phải không ngừng sàng lọc, đào thải, chỉ để lại những con có thể phát triển theo hướng đó. Sau khi trải qua vô số lần sinh sản và chọn lọc tự nhiên thì trên chủng quần mới có thể xuất hiện các vết sọc đen trắng thống nhất được.
Loài siêu phàm này cũng tương đương với da của “Gấu trúc”, nhưng điều văn (hình vẽ, họa tiết) trên đó tinh mịn hơn, độ chính xác cũng cao hơn.
Nhưng mà còn có một thiếu hụt rất nghiêm trọng.
Yêu cầu về độ chính xác của ma văn rất cao, chỉ cần sai một chút thì sẽ bị phế bỏ trong nháy mắt. Nhưng mà hoa văn của sinh vật cũng chỉ có thể là tương đồng đại khái, làm sao có thể hoàn toàn giống nhau được? Không có một chút sai lệch nào?
Đại bộ phận sinh vật đều có những vết sọc rất nhỏ, cho nên chủng quần sinh vật của hắn sinh sản ra phần lớn đều là phế vật, không phải ai sinh ra cũng có sẵn thiên phú “Sóng âm”.
“Các vị, ta đi trước một bước! Hiện tại, thời gian Đạo Quân khai thiên lập địa cũng không còn nhiều, các vị Tiên Thiên Cổ Thần trên bầu trời đang quy hoạch đất đai, đắp nặn sông núi... Vì thiên địa lập đại công, hẳn là sẽ có một công đức nào đó cho ta đi!”
Dứt lời, hắn liền tiến vào thế giới qua thông đạo.
....
Trong Lăng Thiên Cung.
Một sinh vật với hình thù kỳ quái mang theo thiên phú chủng quần của mình đang quỳ dưới đất.
Trên đến tọa trong Lăng Thiên Cung, Phượng Hoàng Đạo Quân đang khẽ nhíu mày, “Lại tới thêm một kẻ nữa, lần này còn đặc biệt hơn... Hơi thở và hành vi của người này có chút quen mắt, nội tâm nàng liền bắt đầu cảm thấy chán ghét theo bản năng...”
Sắc mặt nàng bình tĩnh trong chốc lát, lộ ra một tia mỉm cười, đột nhiên nói: “Nói ra thiên phú của ngươi đi.”
Yamada cung kính quỳ rạp xuống đất, lập tức nhập vai, “Thiên phú của ta là phát tiếng vang lớn! Nhưng nếu phát ra mạnh quá thì cũng có thể làm kinh sợ đến linh hồn! Thậm chí có thể khiến cho những kẻ yếu ớt hồn phi phách tán!”
“Thiên phú tốt.”
Phượng Hoàng Đạo Quân vỗ tay cười, hơi nhắm mắt trầm ngâm một chút, tựa hồ đang suy nghĩ nên an bài chức vị gì trong thiên địa cho nó.
Một lát sau, Phượng Hoàng Đạo Quân nói: “Nếu như tiếng hô có thể rung trời, vậy liền để cho ngươi làm Tiên Thiên Lôi Thần! Trước khi Vũ Thần Thủy Trạch ban mưa, ngươi sẽ phụ trách đánh lên tiếng sấm để cảnh báo cho thế gian biết là trời sắp có mưa!”
Một ngọn lửa rơi xuống in sâu ở trên người hắn.
Nội tâm Yamada cả kinh, chức trách của ta là Lôi Thần?
Trước khi Vũ Thần Thủy Trạch ban mưa thì phụ trách đánh sấm, cảnh báo trời sắp mưa?
Hắn âm thầm nghiền ngẫm, chức trách này không lớn, nhưng lại là một phần không thể thiếu. Làm Lôi Thần trong phiến thiên địa này sao? Hắn cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi, hắn có thể chậm rãi đi về phía trước.
Bỗng nhiên, giọng nói của Phượng Hoàng Đạo Quân vang lên khắp Thiên Giới:
“Tư Bồ, ngươi lại đây!”
Một lát sau, một con Thiên Lôi mỏ nhọn, một sinh vật nửa hình người với đôi cánh dài màu đen cung kính đi vào Lăng Thiên Cung rồi quỳ xuống.
“Tư Bồ, ngươi là con trai của Tiên Thiên Cổ Thần Tử Vân, có thiên phú dị bẩm, là một người cực kỳ cường đại trong số các Cổ Thần. Ta lệnh cho ngươi cùng vị thần này cùng đảm nhiệm chức vụ Lôi Thần.”
Nội tâm Yamada hơi trầm xuống, ta cùng vị Thiên Lôi này..... dùng chung một cái chức vị? Tuy kém một chút nhưng cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu.
Nửa năm sau.
Ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm!
Yamada hoàn toàn phát hiện đây là một công việc khó khăn, yết hầu của hắn đã kêu đến đau rát.
Tư Bồ phụ trách đưa hắn ta bay lên trên bầu trời, còn hắn sẽ phụ trách việc kêu!
Ban đầu hắn còn đang vui vẻ.
Những tiểu khúc, ca xướng, ngoài ra hắn còn có thể rống hai bài DJ. Kết quả sau này liền lên không được....
Mấy thủ hạ chủng quần của hắn đều kêu rên mệt muốn chết. Mấy năm nay, nó không ngừng sinh sản ra một đám hậu duệ, nhưng chỉ có mấy ma văn xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ được mấy đứa là có thiên phú “Sóng âm”. Đây gọi là thu không đủ chi, cho nên hắn chỉ có thể tự mình ra trận.
Xôn xao!
Lúc này, Tư Bồ vỗ đôi cánh màu đen bay lượn trên bầu trời, cầm trong tay một cái khối vuông màu đen.
“Ta đã không thể kêu nổi...” Giọng nói Yamada trở nên khàn khàn.
“Vũ Thần Thủy Trạch đang chờ mưa xuống.... Ngươi lại không phát ra tiếng sấm, như vậy sẽ chậm trễ thời gian mưa ở phiến sông phía Nam. Đừng trách ta phải dùng thủ đoạn khác.” Tư Bồ là Cổ Thần theo phái cực đoan nhất trong tất cả các vị thần, thô bạo nóng nảy, phi thường không thích những Yêu tộc đáng ghét này!
Thanh Đằng đã thượng vị, trở thành Địa Mẫu Kiến Mộc. Sao bây giờ lại có thêm một Yêu tộc “Khối vuông” đi lên thượng vị đoạt quyền nữa?
Hiện tại, Nhân tộc đã mơ hồ quật khởi, có ân oán với các Tiên Thiên Cổ Thần. Dù sao cũng là do các Cổ Thần không ngừng đoạt thân thể của bọn họ để hóa hình. Trước đây Nhân tộc nhỏ yếu nên không dám tranh cãi, bây giờ tự nhiên bắt đầu có khúc mắc.
Nhân tộc dần trở nên mạnh mẽ và đang có dấu hiệu phản kháng, chuyện này đã thập phần khó giải quyết. Hắn sẽ không có khả năng để cho Yêu tộc quật khởi.
Cương lĩnh trong thiên địa cũng dần được hoàn thiện, quy tắc thiên địa cũng đã được lập. Thời điểm thành lập Thiên Đình cũng là lúc vị Đạo Quân khai thiên lập địa kia sẽ thoái ẩn....
Như vậy, ai là chủ của Thiên Đình và mảnh thế giới này?
Tộc nào sẽ trở thành vai chính trong thiên địa?
Thái tử Kim Ô đã âm thầm nhắc nhở hắn, phải ngáng chân tên Yêu tộc này, hắn đương nhiên sẽ không quên.
“Nếu như ngươi đã không thể phát ra tiếng, thực hiện thần chức của Lôi Thần chúng ta thì đừng có trách ta thủ hạ vô tình.”
Tư Bồ cười lạnh, lấy ra một dây thừng màu đen, một cây côn ngắn. Sau đó dùng dây thừng buộc “Hộp nhạc hình khối vuông” này vào cây côn kia, đem nó buộc thành hình dạng của một “Cây búa”.
Yamada: “???”
Đây là muốn làm gì?
Nội tâm hắn mơ hồ hiện lên cỗ dự cảm không tốt.
“Ta nghe nói, ở các bộ lạc của Nhân tộc thì hài tử không nghe lời, sẽ phải bị đét mông...” Chỉ thấy Lôi Thần Tư Bồ lại lấy ra một cây búa đinh màu đen khác, ở trên không trung, chậm rãi nhắm ngay vào thân “Hộp nhạc hình khối vuông” của hắn.
Đang!!
Hung hăng gõ xuống một cái.
Đầu búa đinh và cái búa màu đen bị bịt đến kín mít kia hung hăng đánh vào nhau.
Ô....
A!!!!
Mặt Yamada lập tức đỏ lên, mông như bị sét đánh, nhịn không được phát ra tiếng rít tê tâm liệt phế:
Ầm ầm ầm!!
Thiên Lôi tai khỉ miệng nhọn vỗ đôi cánh màu đen sau đó bay lên không trung. Mỗi khi hai cây búa trên tay hắn va chạm thì một đạo sấm rền liền vang lên trong thiên địa, gầm thét khắp đất trời, sóng âm gợn mở ra các tầng mây.
Răng rắc!!
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm.
Trên mặt đất, toàn bộ người dân của bộ lạc đều ngơ ngác ngẩng đầu lên. Bầu trời vốn dĩ đang quang đãng lại đột nhiên hội tụ lại từng tảng mây mù lớn.
“Tiếng sấm vang lên, trời sắp mưa....”
“Tiếng sấm lúc này thế nhưng lại có thể lớn đến không ngờ a!”
Trên mặt đất, đám phụ nữ vượn người mặc đồ da thú trong bộ lạc bắt đầu đi đến trước giá thu quần áo.
Những người thợ săn trong bộ lac,người trồng trọt, phụ nữ thu nhặt trái cây khắp núi sông, đều vội vàng trở lại bộ lạc, trốn vào trong nhà.
Một lát sau.
“Sấm của Tư Bồ đã vang lên! Vang lên mười ba chấn, hôm nay sẽ mưa xuống bảy thước ba tấc!”
Vũ Thần Thủy Trạch là một con vân điểu phát ra ánh sáng màu đen, mang theo một đám mây đủ mọi màu sắc đến, ở trên không trung mở ra thức hải. Dòng nước chảy ra từ trong thức hải nhanh chóng tản ra khắp không trung.
Xôn xao lạp!
Nước mưa giáng xuống từ trên trời ngày càng dày, nhưng không ai biết rằng trong nước mưa còn chứa đựng nước mắt tê tâm liệt phế của ai đó.
《 Cổ Thần 》 ghi lại:
【 Trước Tây Kỷ Nguyên, Đạo Quân lập ra cương lĩnh cho thiên địa. Nói rằng trong thiên địa phải có sấm sét, nên trước khi mưa xuống liền lệnh cho Lôi Thần Tư Bồ cầm lấy búa Lôi Công đánh ra tiếng sấm vang dội khắp đất trời trước khi cho mưa xuống. 】
--------
Bạn cần đăng nhập để bình luận