Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 558: Bệnh Thần Kinh

Mọi người vẫn nhen nhóm lên một tia hy vọng. Thời mạt thế, nhân tài là quan trọng nhất!
Hơn nữa, mặc dù người Ishdar đã đóng kết nối riêng của bọn họ lại, nhưng vẫn có thể tiến hành kết nối ký ức, chỉ cần phòng ngừa virus lây nhiễm trên người đối phương là có thể học được kỹ thuật trong não của đối phương.
Ưu thế của nền văn minh cao cấp này vẫn còn tồn tại.
“Các vị, ta đã mang Đỗ Tuyết trốn thoát. Caroline cũng không mang chúng ta rời đi, Đỗ Tuyết là người thừa kế đời tiếp theo lại rất mạnh mẽ, nàng tỏ vẻ là sẽ không nghiên cứu, muốn ở lại cứu trợ những người còn sống sót… Chờ Caroline trở về, mà đây cũng là điều ta muốn!
Ta được mang qua đó, phỏng chừng vẫn sẽ phải ở trong vườn bách thú.
Hiện tại, chúng ta vẫn còn ở trong phế tích, tiến hành sinh tồn trong tận thế, bắt đầu làm ruộng, có ai có dược tề hỗ trợ dung hợp huyết mạch không? Ta không có não hạch, chỉ có thể đi theo con đường siêu phàm trước đó, bắt đầu tu luyện hệ thống siêu phàm. Ta thấy ma thú nơi này cũng không khác Evil Eye là bao.
Còn có, có ai có thể dạy ta cách xây dựng nơi ẩn núp trong tận thế không?”
Hắn cảm giác như đã trút được gánh nặng, “Tiện thể nhắc tới! Zombie không cần mũ, chủng quần của ta đã an toàn! Ta muốn hóa hình, kết hôn với Đỗ Tuyết ( sa điêu lui tán.jpg )”
Lời nói này của hắn lập tức khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú, vốn dĩ mọi người đều định trực tiếp hỗ trợ thảo luận, nhưng lời này là có ý gì? Sa điêu lui tán? Là do ta không thể cầm đao, hay là do ngươi nông nổi?
“Ngươi muốn hóa hình? Kết hôn với Đỗ Tuyết? Hấp thu nhiều tinh hoa nhật nguyệt như vậy rốt cuộc cũng đi tới bước này sao? ( cảm động )”
Hạ Nghê Minh sửng sốt, cảm thấy có chút không đúng.
“Như vậy, đứa nhỏ là của ai?”
Hạ Nghê Minh nhìn thấy câu này, cảm thấy rõ ràng là không đúng rồi. Chủng quần của ta chỉ là bị thuần dưỡng, đâu có liên quan gì tới ta, trên đầu ta không có thảo nguyên xanh nhá.
“Đáng giận! Ngươi đã từng là đại lão trăm triệu một hạng mục! Như thế nào lập tức liền không còn gì!! ( Đấm ngực dậm chân )”
“Ài! Giết một người là tội, giết vạn người là hùng, giết trăm vạn là hùng trong hùng! Giết trăm triệu là bộ, ngươi là nhân vật anh hùng đã giết vô số người cũng muốn trốn khỏi sân khấu! ( Vô cùng đau đớn )”
Hạ Nghê Minh: “...”
Hắn cảm thấy răng đột nhiên đau, cảm thấy hắn đúng là quá khó khăn mà, nhịn không được nói: “Nói chút tiếng người được không?”
Lập tức liền có người mở miệng: “Ta cảm thấy ngươi đừng theo đuổi Đỗ Tuyết, bởi vì nàng căn bản là không xứng với ngươi!”
Hạ Nghê Minh lập tức cả kinh, rốt cuộc cũng có cái có thể nói!
Hắn tuy rằng là người xuyên không, mang theo chủng quần thoạt nhìn rất là rác rưởi nhưng sớm hay muộn thì hắn cũng sẽ đi lên đỉnh cao nhân sinh, trở thành tồn tại cường đại nhất trên thế giới này, nhưng mà Đỗ Tuyết cũng không kém! Nàng đơn thuần thiện lương, còn nắm giữ chìa khóa quyền lực tối cao của nhân loại.
Hạ Nghê Minh lập tức nói: “Quá khen, ta cảm thấy nàng vẫn rất là xứng đôi với ta. ( Chắp tay ôm quyền.jpg )”
“Không không không, nàng vẫn là không xứng với ngươi, bởi vì ngươi có chí hướng rộng lớn!”
Hạ Nghê Minh lập tức hớn hở, đây là một người bình thường, rất hiếm thấy! Ngươi có thể nói nhiều một chút! Chí hướng của ta có thể không lớn sao, một người xuyên không, không phải đều hy vọng đi lên đỉnh cao nhân sinh? Làm chúa tể tại thế giới khác sao?
Ai biết tiếp theo câu lại là: “Chí hướng của ngươi vô cùng rộng lớn, bởi vì ngươi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Hạ Nghê Minh:!!!
Các ngươi đúng là có bệnh thần kinh!
...
Trong đầu lại có tiếng nói:
"Nếu ngươi không đến, ta sẽ giết sạch sinh mệnh tại đây.”
Hạ Nghê Minh run lên, nhìn bốn phía.
"Làm sao thế?” Một đội viên bên cạnh hỏi.
"Không có gì..." Hạ Nghê Minh thả tai nghe điện thoại xuống, “Các người đi về trước đi, ta ở lại tiếp tục điều tra.”
Xung quanh không có gì khả nghi. Dù sao cá khí cầu cũng thường bay ra điều tra, rồi lại lần lượt quay về.
Hạ Nghê Minh đi theo giọng nói trong đầu tới tòa nhà số năm trong tiểu khu, đi tới một cầu thang hoang vắng, vào trong căn hộ số 503, qua phòng khách tới một căn phòng.
Hắn nhìn thấy một bé gái phương Đông khoảng mười tuổi, xinh xắn như búp bê.
Người cô bé đầy máu nhưng vẫn có thể nhận ra trang phục lúc trước là một bộ váy xếp ly xinh đẹp, đáng yêu như một con búp bê mỏng manh, có vẻ là con nhà giàu hơn người. Điểm bắt mắt nhất là một bông hoa đào đỏ thắm buộc trên tóc, phía sau xòe ra một cây dù màu hồng phấn.
“Trước khi bị lây nhiễm tất nhiên có xuất thân nhà giàu.”
Hạ Nghê Minh nhìn cây dù. Đây là chất liệu chế tạo chiến giáp cơ giới chân không kiểu mới nhất, vẫn chưa đưa vào dân dụng, vậy mà có người dùng để làm dù cho con gái?
Bé gái hé miệng:
“Yên tâm, ngươi không phải người. Ta không ăn óc của ngươi.”
Trời ơi!
Nó… thật sự nói được!
Hạ Nghê Minh gào thét trong lòng, rung động vô cùng. Hắn biết khi xuất hiện Zombie cao cấp có trí tuệ thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Cộng đồng mạng cứu ta!
Hắn muốn lao đi cầu cứu, nhưng ngay bây giờ chẳng có tác dụng khỉ gì.
“Ngài Zombie, ta không có não! Đừng ăn ta!” Hạ Nghê Minh nhanh chóng chứng tỏ trong đầu mình toàn không khí, không có hạch não.
Bé gái Zombie: “…”
Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy sinh vật không có chút gan dạ nào như vậy.
“Yên tâm… ta sẽ không truy sát đám nhân loại vừa rồi… bởi vì ta đã ăn được rất nhiều nhân loại. Đại khái là… 1731 người. Hiện giờ ta đã rất thỏa mãn.” Bé gái không để ý đến Hạ Nghê Minh, mỉm cười, toàn thân tỏa ra khí tức Chuẩn Đế: “Vì thế, hiện tại ta không cần ăn thịt người, trừ khi gặp phải người đặc biệt.”
"Người đặc biệt?" Hạ Nghê Minh giật mình, khẩu vị của zombie cũng bị nuôi đến kén ăn rồi à?
Cô bé nghiêng đầu nghĩ một chút, rất nghiêm túc suy tư:
“Chính là người mà trong đầu có kỹ thuật đặc biệt. Hưm… dùng cách nói của các ngươi là, giống như game online vậy, các ngươi là sách kỹ năng biết đi. Đánh quái có thể rơi sách kỹ năng, máy móc… Chiến đấu… chữa bệnh… vũ khí…”
Hạ Nghê Minh sởn cả tóc gáy.
Zombie ăn não người nhận được kỹ năng và kinh nghiệm trong não người, lại còn cả ký ức? Con bé rõ ràng biết game online, tuyệt đối là do ăn não người rồi nhận được kinh nghiệm xã hội và văn minh nhân loại trước kia.
“Lúc ta sinh ra ký ức, ta đã không nhớ rõ chuyện trước kia. Ta lúc còn sống là ai? Sinh ra trong gia đình gì? Có cha mẹ yêu ta hay không… Chúng ta bị lây nhiễm thành zombie tương đương với não đã chết, giống như một cái máy vi tính mạnh mẽ chết nguồn,… hoặc là còn sót lại một số mảnh vỡ vụn vặt.”
Bé gái bình tĩnh nhìn phía ngoài cửa sổ, bên dưới là một khu phế tích có zombie qua lại khắp nơi.
“Ta đã là một sinh mệnh khác. Não bộ của ta tự nhiên hình thành ngôn ngữ lập trình sinh mệnh độc lập, đã không còn là C++, vẫn có tính lây nhiễm kinh người… Ta sinh ra trong cây dù, ngươi có thể gọi ta là Tán Nữ… Hoặc là, trên đầu ta có đóa Sakura, cứ gọi ta là Sakura đi?”
Bé gái hiếu kỳ nhìn Hạ Nghê Minh:
“Ngươi cảm thấy, ta nên lấy tên gọi là gì?”
Hạ Nghê Minh lạnh cả lưng.
Sinh mệnh mới này đã có đầy đủ trí tuệ, đang bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời của mình. Nó đang thử suy nghĩ: Mình sinh từ đâu đến, chết lại đi về đâu, thậm chí thử tiếp xúc với thức ăn của mình, loài người.
Đương nhiên, lấy Hạ Nghê Minh làm môi giới liên lạc.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận