Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 368: Cơ Hội Làm Lại Cuộc Đời

Manh Muội nghe giọng nói dần dần trở nên ngưng trọng, cũng đã hiểu được một ít chuyện, bỗng nhiên mở miệng nói,
“Cuối cùng thì nàng vẫn không thể tu luyện, một người phàm lại cầm trong tay một thần binh. Nàng có sinh lão bệnh tử, thân thể cực yếu, một khi bị đánh trúng sẽ lập tức chết đi. Nàng không có bất cứ thứ gì để phòng thủ, chỉ có công kích cực đoan, một kích lấy mạng, nàng đã là một thích khách cực mạnh rồi.”
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn nói tiếp:
“Nếu nàng là người phàm, như vậy tất cả mọi chuyện đều đã được thông suốt! Không giống với tu sĩ sẽ càng ngày càng mạnh dần theo năm tháng, thời điểm nàng mạnh nhất chính là khi nàng ba mươi bốn mươi tuổi, về sau thân thể già đi sẽ giống như một người bình thường, thật là đáng buồn. Nàng có thọ mệnh ngắn ngủi, giống như một đóa hoa héo tàn, dần dần hữu tâm vô lực, thậm chí chỉ có thể chống quải trượng. Cho nên, nàng muốn ở thời khắc huy hoàng nhất, ở tuổi 40 phá vỡ tiên môn, vì nhân sinh của chính mình lưu lại một vĩnh hằng.”
“Đáng tiếc, nàng thất bại.”
Manh Muội mở miệng, nhìn lão phụ nhân cụt tay này, thổn thức không thôi,
“Kiếm của nàng đã nát, giấc mộng Giang Hồ cũng triệt để kết thúc, chân chính trở thành một người phàm thật sự, tuổi già ốm yếu…
Đoạn Thiên Vũ và nàng có quen biết, sau khi nàng thất bại, hắn không tìm được người bạn vong niên của mình đâu, hiểu rõ nàng là một người quật cường kiêu ngạo, không chịu khuất phục vận mệnh, nàng biến mất trong biển người mờ mịt, sẽ không nhận lấy sự trợ giúp của hắn, mà sẽ chết già ở một góc không người nào đó.
Vì thế, vị lục địa thần tiên này lựa chọn phá vỡ tiên môn, vì đóa phù dung sớm nở tối tàn của giang hồ, tế điển nàng.
Cuộc đời của nàng giống như một thanh binh khí, từ thô to xù xì trải qua mài dũa, không ngừng nung nấu trong đau khổ, từng bước nện rèn, tự mình đột phá, lại gặp được đau khổ mới, trải qua ngàn rèn vạn rèn mài giũa ra một bảo kiếm sắc nhọn, hoa mận sẽ thơm hơn sau mùa đông, nhưng cuối cùng nàng vẫn không chiến thắng.”
“Đây là do ông trời bất công! Ta phải tìm thời gian, trở về đánh hắn một chút.”
Manh Muội cúi đầu nhìn vị lão phụ nhân này,
“Hiện tại, nàng đi tới nơi này của chúng ta.”
Khó có thể tưởng tượng được, đây mới thật sự là một người phàm, dùng nghị lực đáng sợ để rèn kiếm, cả đời nàng đều bị vận xui quấn thân, nhưng vẫn luôn giãy giụa, dùng thân thể người phàm mà có thể đi đến tận hôm nay, quả thực là không thể tưởng tượng được.
Bệnh Đã Kiếm của nàng chính là hy vọng bệnh nặng của mình sẽ qua, nhưng mà cuối cùng vẫn chạy không thoát tuổi già.
Hứa Chỉ thở dài.
Trước đó, hắn cũng không biết đến sự tồn tại của người này, thiếu chút nữa thì bỏ lỡ, tính máy móc của Phó não trí tuệ không đủ khả năng này. Trong phán định của nó, đây chỉ là một người bình thường có cảnh giới thấp mà thôi.
Trí tuệ của nàng không cao, không có tài nghệ kinh thiên động địa, tư chất ở mức trung bình, thậm chí tài năng còn không bằng mấy người Thánh nữ kia.
Không phải cứ tư chất thông tuệ mới là cường giả. Đây mới là cường giả chân chính, nghị lực và chấp niệm sẽ làm cho con người ta sáng tạo ra một con đường không thể tưởng tượng nổi.
“Lão sư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn hỏi, nàng vô cùng sùng bái truyền kỳ như vậy.
“Đương nhiên là dựa theo quy tắc lúc trước.”
Manh Muội trả lời, nhìn về phía lão phụ nhân đang hôn mê, lại nhìn về phía Bách Hiểu Sinh, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hiện tại, dưới sự hỗ trợ của Hồ Hải Hàn, cơ thể của lão phụ nhân đã dần dần khôi phục lại.
“Ngươi tỉnh rồi?” Ánh mắt của Manh Muội sáng lên.
Liễu Ôn Kiếm mờ mịt tỉnh dậy, dùng đôi mắt già nua nhìn mọi người.
Người này, tâm đã chết!
Manh Muội nhìn nàng, nội tâm không khỏi giật mình, lập tức cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Đôi mắt nàng chỉ có vẩn đục, đây là do bão cát của năm tháng đã che đi tâm của nàng, có loại cảm giác bi thương của anh hùng tuổi xế chiều, mang theo tro tàn.
Cả đời Liễu Ôn Kiếm quá nhiều gợn sóng, tất cả đều là cực khổ, không có một chút ngọt lành nào.
Nàng không ngừng đuổi theo, lại không ngừng té ngã.
Từ nhỏ tới lớn dùng hết sức để học tri thức rèn đúc, sau khi học tập thành công, thì gia đình lại bị diệt sạch, điên loạn chặt đứt cánh tay, trải qua khổ sở như đang ở địa ngục, mới có thể báo thù rửa hận, nhưng cũng đã tiến tới tuổi già trong sinh mệnh phàm trần, không hưởng thụ được bất cứ lạc thú nào của đời người. Sau cùng, nàng muốn phá vỡ tiên môn, nhưng rồi lại thất bại, triệt để mất đi Bệnh Đã Kiếm, biến thành một lão phụ nhân bị mất đi một cánh tay, vô tri vô giác, lưu lạc đầu đường 30 năm…
Nàng có thể thất bại lần đầu tiên, lần thứ hai, không ngừng bò lên từ trong khó khăn, chạy tới con đường phía trước, nhưng thất bại quá nhiều, nàng cũng đã không đi ra khỏi được nữa…
Chuyện chua xót nhất trên thế gian này chẳng qua là thiếu nữ bạc đầu, anh hùng rơi vào bước đường cùng.
“Ngươi muốn có lại cánh tay, khôi phục tuổi trẻ không?”
Nội tâm Manh Muội trầm xuống, đột nhiên lộ ra uy thế vô tận, uy áp khủng bố dày nặng nhào tới, nhịn không được cho nàng ta lòng tin,
“Ta là Thanh Đằng Địa Mẫu, là tồn tại cổ xưa nhất của thế giới này.”
Liễu Ôn Kiếm ngẩn ra, cả người run lên, đương nhiên nàng đã nghe qua truyền thuyết về Thanh Đằng Địa Mẫu.
Trước có Địa Mẫu, sau mới có Thiên Đạo. Dựa vào ghi chép thần thoại thượng cổ xa xưa, Thiên Đạo chính là đệ tử của Địa Mẫu. Sự tồn tại to lớn vĩ ngạn xa xưa như thế vậy mà lại xuất hiện ở trước mặt mình, tin chắc rằng không ai là không kích động.
Liễu Ôn Kiếm đứng lên, khàn giọng nói:
“Ta có thể quay lại tuổi thanh xuân, chữa trị cánh tay cụt này sao?”
“Không, ta làm không được.”
Manh Muội cười nói:
“Thiên Đế trên bầu trời, trên cơ bản đều là một đám cơ bắp cuồng bạo lực, bản thân bị đứt tay gãy chân gì đó đều rất dễ để mọc lại, còn làm cho người khác thì lại rất khó. Đạo pháp của chúng ta không nằm ở phương diện này, xương cốt thân thể ngươi quá yếu, một lão phụ nhân có kinh mạch và huyết nhục giòn như một tờ giấy bị ướt vậy, chỉ cần chạm vào một cái liền vỡ, không chịu nổi đạo pháp hùng mạnh. Dựa theo lý giải trên dân gian, thì ý đại khái chính là cơ thể hư nhược nhưng vẫn không thể hấp thụ được đồ bổ.”
Đôi mắt Liễu Ôn Kiếm lập tức trở nên ảm đạm, ngay cả Thiên Đế của Tây Kỷ Nguyên cổ xưa cũng không thể tu bổ lại cho một vị phàm nhân.
“Nhưng mà, có người có thể làm được! Một nền văn minh ở thời đại khác, thích nghiên cứu cơ thể người, có lẽ có thể giúp ngươi tái tạo một cách tay, khôi phục lại thanh xuân cũng là điều bình thường.” Manh Muội cười rộ lên.
“Nền văn minh gì?” Liễu Ôn Kiếm hỏi.
“Ta không biết nền văn minh đó gọi là gì…”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận