Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 514: Cuộc Nói Chuyện Của Hai Người

Hơi thở của Caroline chợt trở nên gấp gáp, giọng nàng khàn khàn và ẩn chứa một chút sợ hãi:
“Như vậy, thế giới khác kia, là nguyên nhân văn minh siêu nhân loại thời cổ đại bị hủy diệt sao? Văn minh nhân loại siêu cổ đại đã đụng tới chủng tộc của thế giới khác?”
“Lẽ nào, Thần linh siêu cổ đại vẫn đang chống cự lại văn minh kia, vì hi vọng cho loài người của thế giới mới này, người Ishdar chúng ta?”
Hứa Chỉ: ???
Hắn nhìn Caroline đang căng thẳng đến cực độ, nhất thời khó bình tĩnh.
Lại có kiểu logic đó à?
Hứa Chỉ tuyệt đối không ngờ rằng, Caroline giống Levis, quá mức thông minh, đều thích suy đoán không ngừng.
Hắn vừa ngăn chặn xong sự hoang tưởng của đám dân mạng sa điêu kia, giết ngay từ trong trứng nước, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, cư dân vùng đất khác bên này cũng bắt đầu điên cuồng tưởng tượng rồi… Ta thật sự quá khó khăn mà!
Sớm muộn gì ta cũng dọa chết tươi các ngươi.
Hứa Chỉ chỉ mỉm cười, không trả lời, lặng lẽ đứng đó, thần bí khó lường.
“Cho nên, trước đây ngài mới muốn dẫn dắt chúng ta đi lên con đường văn minh cổ đại… Như vậy, hình ảnh khởi nguyên nhân loại mà chúng ta nhìn thấy, Thần linh siêu cổ đại kéo dài khởi nguyên của loài người mới, mà câu nói đó cuối cùng có ý nghĩa gì…” Đầu óc Caroline ầm ầm chấn động, không thể kìm được sự khiếp sợ.
Lần trước nàng lần theo ký ức về lịch sử nhân loại để tìm hiểu về khởi nguồn của nhân loại, nàng đã nhìn thấy hình ảnh về ánh sáng thần thánh, kinh khủng kia. Nàng cũng nghe thấy câu nói đó, câu nói vang vọng trong lòng rất lâu. Giống như Levis, nó đã trở thành bóng tối khủng bố mà suốt đời không thể né tránh của một nhà khoa học.
Thời khắc này, nàng không nén được cơn kích động nói:
“Câu nói đó rốt cuộc có ý gì nghĩa gì? Ta đã tìm kiếm nhà ngôn ngữ đứng đầu, đã phiên dịch vô số năm nhưng vẫn không tìm được đáp án!”
“Câu nói đó nên phiên dịch là: Khởi nguyên của sinh mệnh nhân loại mới, ta tặng cho các ngươi lời chúc phúc chân thành nhất?” Caroline gần như cầu xin, ánh mắt đáng thương nhìn Hứa Chỉ.
"Hay là: Hi vọng các ngươi không nên đi trên con đường hủy diệt trước kia của chúng ta?”
“Lại hoặc là: Hi vọng có thể thấy các ngươi chống lại tương lai cực khổ, thay chúng ta chiến thắng văn minh cổ đại từng hủy diệt chúng ta?”

Hứa Chỉ nhìn nhà khoa học lãnh tụ nhân loại. Giọng nàng khàn khàn, ánh mắt khao khát theo đuổi chân lý, lòng hắn chợt thấy mất tự nhiên. Ta chỉ muốn đi vui chơi giải trí thôi mà…
Hứa Chỉ không nhịn được nữa, nói:
“Đừng nghĩ nhiều.”
“Đừng nghĩ nhiều? Đúng! Không cần nghĩ nhiều! Đây không phải vấn đề mà người Ishdar chúng ta hiện nay nên nghĩ tới.”
Caroline vội vã thu hồi đề tài, ổn định tâm trạng như đang dâng lên sóng to gió lớn, sắc mặt nghiêm nghị:
“Chân không thật sự sao? Ta sẽ thành lập một tổ điều tra liên quan, sẽ mô phỏng hoàn cảnh chân không, tiến hành thu thập và thí nghiệm… Nhưng mà, chắc sẽ không quá nhanh, bởi vì chỗ chúng ta sắp bùng phát chiến tranh.
Đồng thời, ta hi vọng sau khi chiến tranh kết thúc, nếu ngài cho phép, ngài có thể mang ta đi thế giới ‘Chân không’ được không? Dù sao hoàn cảnh giả lập là rất khó hoàn thiện, cần phải đích thân trải nghiệm, tự mình kiểm trắc số liệu thực địa mới có thể chế tạo ra cơ giáp ma năng có tính năng phù hợp nhất.” Nàng cầu xin.
Dẫn ngươi đi chân không?
Ngươi còn muốn dẫn cả một đội ngũ nghiên cứu viên của mình đi khảo sát thực địa?
Hứa Chỉ lấy lại tinh thần, trầm ngâm một chút.
Cũng không phải là không thể. Dù sao cũng đúng như Caroline nói, tự thân kiểm chứng hoàn cảnh chân không vũ trụ mới là tốt nhất.
Hắn đi qua Truyền Tống Trận tới thế giới dung nham, mà ở bên kia Truyền Tống Trận là tại vườn trái cây. Muốn đưa người tới hoàn cảnh chân không bên ngoài tầng khí quyển của Trái Đất trong thời gian ngắn…
Sau đó truyền tống vào chân không.
Thế nhưng, nếu Caroline mang theo cả một tổ nghiên cứu viên rồi nhìn thấy chân không, có lẽ họ sẽ khiếp sợ không gì sánh nổi, rồi sẽ lại tưởng tượng ra cái gì đó…
Hứa Chỉ rơi trầm tư.
Vấn đề này hiện tại có lẽ không cần cân nhắc, dù sao chắc chắn cũng không phải bây giờ.
“Đến lúc đó, làm ơn ngài nhất định phải mang ta đi hoàn cảnh chân không, thấy thế giới thần bí mà vĩ đại kia một lần.” Caroline lập tức nói: “Đây là tâm nguyện của một nhà khoa học. Ta bằng lòng trả bất cứ cái giá nào! Bất kỳ cái gì cũng có thể…”
Nàng vội vã tới ôm lấy tay Hứa Chỉ.
Hứa Chỉ cười, rút tay lui ra hai bước:
“Đừng làm trò này! Ngươi là người ra sao, ta hiểu rất rõ. Tính cách của ngươi không hợp làm nũng, làm mấy hành động dễ thương đó… Ngươi muốn đi chân không, hãy để tương lai rồi nói đi. Trước tiên hãy xử lý tốt chiến tranh của các ngươi đi.”
"Được!" Caroline nín khóc mỉm cười, gật gù. Nhưng chần chừ một chút, nàng lại không nhịn được, thu lại vẻ mặt, lộ ra sự nghiêm túc hàng ngày:
“Thần linh cổ đại, ngài cho rằng có phải ta rất dơ bẩn? Ta còn dùng thủ đoạn hèn hạ dẫn dắt kẻ địch tấn công chúng ta, nhờ vậy đi lên đỉnh cao xã hội này. So với tinh thần khoa học thuần túy của tiên sinh Levis, ta càng giống như một chính trị gia không chừa thủ đoạn nào.”
Vẻ mặt Caroline có phần hoang mang.
“Cũng không hẳn. Mỗi người đều có lý tưởng riêng.”
Hứa Chỉ suy nghĩ một chút, tiếp tục điều khiển cơ giáp.
Caroline cười hơi xúc động, buồn bã nói:
“Có lúc, ta cảm thấy ông trời thật bất công, giữa người với người quá chênh lệch. Ta rất thông minh, từ nhỏ đã khác với tất cả những người khác. Họ cũng hâm mộ sự thông minh của ta, cho rằng ta là thiên tài tuyệt đỉnh.”
“Nhưng ta thì sao? Ta hâm mộ thiên tài lợi hại hơn mình!
Ta nghiên cứu khoa học kỹ thuật Ngự Thú cả đời, trước khi chết già mới đạt được thành quả, được ngài tán thành. Nếu đổi lại với trí tuệ của tiên sinh Levis, có lẽ ông ấy sẽ đạt thành quả của ta chỉ trong nửa năm… Khi ta khai mở trí tuệ, ta mới hiểu được trước đây ta thua kém bao nhiêu. Tư duy của ta trở nên cực kỳ nhanh chóng…
Nhưng ta cũng hiểu rất rõ ràng, hiện tại ta vẫn không sánh được với Levis năm đó. Tư duy của ta chậm hơn ông ấy hai đến ba lần…
Trong mắt người ngoài, ta bây giờ đang dẫn dắt, thúc đẩy nền văn minh giống như tiên sinh Levis năm xưa. Cách một thời gian, sẽ có một lần đột phá khoa học kỹ thuật quan trọng… Nhưng chỉ có bản thân ta mới biết, ta đã lén lút tiêu tốn biết bao nỗ lực và gian khổ để giữ gìn vinh quang đáng xấu hổ như vậy.”
Đó là chuyện đương nhiên.
Levis là trí giả bẩm sinh, giống như một bộ CPU chính hiệu, nguyên kiện hoàn chỉnh.
Mà con đường của Caroline lại có chỗ sai lầm.
Nhờ Hứa Chỉ uốn nắn, nàng mới mở mang đầu óc hơn. Nhìn như chỉ có một điều, nhưng vì con đường bẩm sinh đã không trọn vẹn khiến chênh lệch trở nên lớn vô cùng. Giống như một CPU lậu bị thay thế linh kiện và hàn lại vậy.
Đồng thời, điều này cũng liên quan tới trí tuệ con người.
Trở thành bộ não Silicon chỉ tăng cường tốc độ tính toán, mà dù ngươi giao trí khôn và tài năng cho một kẻ tầm thường không có thiên phú, thì dù tốc độ tư duy nhanh hơn nữa. Nếu không có sự sáng tạo và tư duy cách tân, ngươi cũng không thể khai sáng văn minh.
Caroline đã được xem như trí tuệ hàng đầu nhân loại, nhưng tài năng lại không bằng Levis năm xưa.
“Ngươi gánh vác vinh quang của Levis, thực hiện giấc mơ của hắn, không muốn phụ lòng hắn cũng là đương nhiên… Ngươi nỗ lực cũng là điều vô cùng bình thường.” Hứa Chỉ bình đạm trả lời: “Phải biết rằng, đa số con người đều không phải trí giả bẩm sinh, thiên tài chỉ thuộc về một số ít.”
Caroline được cổ vũ và an ủi, hỏi:
“Ngài cũng như thế sao? Khắc khổ và nỗ lực mới đi tới ngày hôm nay?”
Hứa Chỉ trả lời:
"Không, ta không phải như vậy.”
Caroline: "..."
Vẻ mặt Caroline biến đổi, nhưng lại được cổ vũ:
“Đây chính là sự hùng mạnh của văn minh siêu cổ đại! Mỗi công dân bọn họ đều có sức mạnh vô cùng lớn lao… Mà tương lai, ta cũng phải giúp mỗi người Ishdar đều có trí tuệ gần với Thần, có được sức mạnh to lớn và hoàn mỹ… như ngài!”
Hứa Chỉ xua tay áo, xoay người rời đi:
“Không nên quá mức điên cuồng. Lúc nghiên cứu cũng phải nghỉ ngơi đôi chút. Ta cảm thấy mép tóc của ngươi thưa thớt hơn nhiều rồi.”
Caroline ngẩn người, nhìn bóng lưng đi xa, chợt mỉm cười.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận