Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 198: Tranh Thần Với Đế

Lăng Thiên Cung.
Xung quanh vách tường trên không trung gắn đầy những vì sao, thỉnh thoảng có thiên thần Vân Hà bay qua không trung với từng đợt ánh sáng thần tiên chiếu xuống xung quanh.
Trong đại điện, Phượng Hoàng Đạo Quân ngồi trên đế tọa nhìn sinh linh phía dưới, âm thầm nghĩ: “Lại có một tên tới... còn có chút quen thuộc như vậy, khiến ta theo bản năng cảm thấy chán ghét..."
"Bái kiến Đạo Quân, tại hạ là Thiên Đồ."
Bell tới đây đã có tên mới của mình: Thiên Đồ, chiến thần Thiên Đồ!
Thiên Đồ có dáng người cao lớn, cơ bắp rắn chắc, đứng ở trung tâm đại điện, giọng nói ồm ồm: "Từ lúc khai thiên lập địa tới nay, ta chỉ là một đống máu thịt, vừa vặn gặp được cơ duyên mới có thể mở ra trí tuệ. Hôm nay ta đặc biệt tới bái kiến Đạo Quân."
Đạo Quân lại im lặng một lát, bình tĩnh nói: "Nói ra thiên phú của ngươi."
Thiên Đồ với phong thái dũng cảm bước lên trước rồi quỳ xuống đất, mang theo khí phách nói: “Đạo Quân! Thiên phú của ta có tính bất tử đầy mạnh mẽ, chiến lực cường đại, có thể nói là chiến thần bất tử! Đồng thời thân thể bằng máu thịt, máu có thể chữa thành vết thương.”
"Thiên phú tốt."
Phượng Hoàng Đạo Quân lại vỗ tay cười, sau đó thoáng trầm ngâm.
Qua một lúc lâu, vị tồn tại cổ xưa trên đế tọa kia mới chậm rãi mở miệng: “Ta lệnh cho ngươi hầu hạ Nguyệt Thần Nhục Vân..."
Nguyệt Thần?
Bell nghe thấy cái tên này, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nguyệt Thần lại là một trong những Tiên Thiên Cổ Thần mạnh nhất. Thế giới này chỉ có mười ba Tiên Thiên Cổ Thần tồn tại. Cổ Thần nhất tộc khác đều là con cháu đời sau do mười ba vị Tiên Thiên Cổ Thần này sinh ra.
Mười ba vị Cổ Thần, mỗi vị đều có chức trách riêng.
Phong Thần dẫn dắt con cháu phát động gió trong trời đất hình thành luồng khí.
Chín vị Mặt Trời luân phiên mỗi ngày xoay quanh bầu trời để tạo phúc cho vạn vật.
Tử Thanh Song Vân phụ trách quản lý các đám mây lớn trong thiên hạ, chịu trách nhiệm cho mưa xuống, phát ra sấm sét, lắng nghe lời cầu khẩn của phàm nhân.
Mà Nguyệt Thần, nàng không bay trên không trung giống như mặt trời. Nàng và những vì sao khác cùng gắn trên bức tường trên không trung, sống trong Nguyệt Cung hình tròn màu vàng nhạt cũng có bối cảnh là không trung, khắp người tỏa ra ánh sáng ôn hòa lại sáng ngời.
Khi phàm nhân trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy một mặt trăng tròn, mơ hồ nhìn ra được bên trong có cung điện hoa lệ rộng lớn, có sông, có lâu đài, đình viện...
Mà trách nhiệm sắp xếp ngôi sao trên khắp bầu trời vốn chính là một công việc nhàn rỗi. Tính cách của Nguyệt Thần thích yên tĩnh, không tranh với đời, cũng không có quá nhiều thủ hạ, chủ động phụ trách ẩm thực cho cả Thiên Đình. Dù sao nàng cũng thích tạo ra các món ăn ngon.
Trong lòng Bell bắt đầu nghiêm túc, âm thầm so sánh: "Nguyệt Thần là một trong mười ba Tiên Thiên Cổ Thần cổ xưa nhất, phía dưới không có thủ hạ nào, ta có thể lập tức trở thành tâm phúc của nàng! Tính cách nàng yếu đuối nên rất dễ khống chế. Ta thậm chí còn có thể nghĩ cách cưới nàng làm vợ. Dù sao phía sau ta có vô số người, muốn tán đổ một nữ thần đơn thuần không hiểu sự đời chỉ là chuyện dễ dàng...
Như vậy sau khi cưới nàng thì sẽ kéo nàng vào trong phe phái của ta, rồi dùng danh nghĩa của nàng để đi tranh đấu giành thiên hạ, tranh quyền ở trong thời đại vừa mới khai thiên lập địa này. Ta vì chiến lực mà tranh giành ở phía trước, ở phía sau lại bày mưu tính kế! Dù sao sau lưng ta cũng là một viện nghiên cứu!"
Trong đầu hắn không ngừng lên các kế hoạch, hiện lên một từ: Mộng ảo bắt đầu!
Sử dụng cách nói của cư dân trên mạng hiện nay: Cưới vợ là tổng giám đốc xinh đẹp, đi lên đỉnh cao của cuộc đời...
"Cám ơn Đạo Quân."
Thiên Đồ vui mừng, vội vàng cúi đầu.
Ầm.
Một đóa hỏa diễm đỏ tươi hiện lên trên trán của Bell.
Đạo Quân nói: "Ngươi đã có đặc tính thân thể như vậy, lại cùng Nguyệt Thần quản lý ẩm thực của các chúng thần trong Thiên giới, vậy ngươi có thể trở thành linh thiện!"
Linh thiện?
Thiên Đồ chưa kịp phản ứng.
Bỗng nhiên trong lúc đó, giọng nói của Phượng Hoàng Đạo Quân vang lên khắp Thiên Giới:
"Xử Thủ, ngươi qua đây!"
Một lát sau, một sinh vật Cổ Thần đã hóa thành hình người, trong tay cầm một cái búa lớn cung kính đi tới Lăng Thiên Cung và quỳ xuống.
Giọng nói của Đạo Quân truyền đến: "Ngươi thường ngày hay chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Nguyệt Thần. Dẫn thần này đi tới Nguyệt Cung, toàn thân hắn đều là linh dược, có thể làm Tiên Thiên linh dược cho Thiên Đình chúng ta trong lúc trà dư tửu hậu, bồi bổ cho các Đại Cổ Thần tăng trưởng tu vi."
Thiên Đồ kinh ngạc sững người, sau đó bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, lập tức nổi giận, gầm khẽ: "Ta không cần thần chức này!"
Trên đế tọa, Đạo Quân bỗng nhiên rũ mắt xuống, nói nhẹ: “Vậy ngươi cho rằng ngươi nên đảm nhiệm loại thần chức nào?"
"Ngươi thế nhưng lại khinh thường ta!"
Thiên Đồ giận dữ, bỗng nhiên tự chặt hai tay.
Ầm!
Một đống thịt chậm rãi chuyển động, từng cánh tay lại được sinh ra từ chỗ vết thương.
Trong nháy mắt hắn liền biến thành hình thái chiến đấu của vị thần linh khổng lồ có tám cánh tay. Tám cánh tay kia vung vẩy, khí thế dâng trào, trợn mắt nhìn.
"Cho dù ta có sở thích ăn uống, cắt đầu đi cũng thích ăn! Nhưng bản thân ta không phải là thức ăn! Năng lực của ta là bất tử, ta cũng am hiểu sát phạt, có thể có đến tám cánh tay, trăm cánh tay. Sức lực của ta có thể địch nổi nghìn quân, là chiến thần đầu tiên của thời khai thiên lập địa với chiến lực mạnh nhất, chinh chiến cho Thiên Giới!"
Bell lại bước lên trước.
Tám bàn tay của hắn nắm lại rồi vung vẩy về phía trước, lời lẽ cũng đầy khí phách.
"Toàn thân ta là thuốc! Không chỉ có khả năng bất tử tự chữa lành vết thương, còn có thể cứu chữa tướng sĩ dưới trước. Năm nào ta còn là chiến thần Thiên Đồ thì sẽ thống lĩnh binh sĩ Thiên giới trở thành một đạo Thiên Quân bất tử sát phạt quyết đoán!"
Giọng hắn đầy khí phách, ẩn chứa sự tự tin vô tận.
"Ồ?"
Phượng Hoàng Đạo Quân trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Nếu ngươi bất tử, ta cần cái đầu của ngươi có tác dụng gì? Miệng thì suốt ngày lải nhải. Ngươi có thân thể không đầu cũng có thể đảm nhiệm được thần chức ở trong Nguyệt Cung."
???
Bell bỗng nhiên sợ hãi.
Ầm!
Một ánh sáng bình tĩnh mà lạnh lẽo hiện lên, đầu rơi xuống.
Một lát sau...Nguyệt Thần dịu dàng lương thiện ngồi ở trên đình nghỉ bằng đá trong Nguyệt Cung, nhìn thi thể được đưa tới trước mắt, lại không nhịn được lắc đầu:
"Thiên Đồ? Chiến thần? Ngươi đấy, lại dám tranh luận về chức thần với Đạo Quân..."
《Cổ Thần》 ghi lại:
【 Trước Tây Kỷ nguyên, Thiên Đồ tranh thần với Đế. Đế Quân chặt đầu hắn chôn ở Trường Dương Sơn, lấy thân hắn hóa thành cây Quế ở Quảng Hàn】.
...
Trên mặt đất của thế gian.
Mặt trăng và mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời.
Theo tương truyền từ thời cổ xưa: Thời thượng cổ Hồng Hoang, lúc trời đất mới được mở ra thì mặt trăng và mặt trời cùng chiếu sáng một lúc.
Trong trời đất yên tĩnh, cây cối xanh mơn mởn, có một ngọn núi lớn được thần linh đưa đến, địa lao trong núi đó đè lên một cái đầu.
Cái đầu này bị trấn áp ở dưới chân núi, theo năm tháng, trên đỉnh đầu còn mọc đầy hoa cỏ, hắn thậm chí còn lè lưỡi liếm từng con kiến đi ngang qua để ăn.
"Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ thân ta."
Hắn xuyên qua hàng rào trước cửa sổ lớn bằng bàn tay, ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng trên bầu trời.
Trên cung điện hoa lệ mông lung của mặt trăng mơ hồ có một cây Nguyệt Quế.
Nhắc tới cây quế kia cũng kỳ lạ.
Không có ý thức của chủ nhân khống chế nên nó sinh trưởng tự do, giống như là gen đã bị phá vỡ. Trên dưới thân người không ngừng có cục thịt chuyển động giống như một gốc san hô thịt, từng cục từng cục sinh trưởng rồi phân nhánh ra ngoài. Cành cây có vài cái giống như cánh tay ngọc, tinh tế, mịn màng lại ấm áp.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trong mặt trăng có một người đàn ông cường tráng trong tay cầm búa lớn đang thỉnh thoảng chặt cây quế, chặt bỏ những cục thịt và cành lá mọc ra.
"Đúng là phong cảnh đẹp, Ngô Cương phạt quế..."
Hắn xúc động than, mình tự nhiên có thể trở thành thần thoại trong truyền thuyết cổ xưa, nhưng...
Mình tự nhiên lại trở thành cây quế chém vĩnh viễn cũng không chém xong kia à!?
"Đúng là ngựa mất móng trước, tiểu tiện nhân Yamada khốn kiếp và tiểu nha đầu giả vờ ngây thơ kia đã hại mình! Cả người toàn ý xấu... Mình vẫn là bước vào quá muộn. Bọn chúng một kẻ thì làm Lôi Thần, một kẻ thì làm Địa Mẫu, nhất định là do bọn chúng đã vào trước nên mới chiếm được ưu thế, nói xấu ta trước mặt Đạo Quân. Kết quả, ta lại bị hãm hại đến mức này!"
Hắn lầm bầm nói một hồi, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Người này cũng đã hơn hai trăm tuổi lại không nén được cảm xúc, nước mắt giàn giụa mà gào khóc như một đứa trẻ một trăm năm mươi cân: “Hu hu hu... Đúng là nhân quả báo ứng! Tình trạng của ta bây giờ, chính là bỏ đầu mà vẫn có thể ăn, chất protein còn gấp tám lần thịt bò..."
-------
Bạn cần đăng nhập để bình luận