Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 709: A Tu La Đạo 1

“Anh hùng sao?”
“Sinh vật này lại có cùng nỗi thống khổ giống như đúc cô bé ấy, cho dù thân thể sụp đổ và sinh mệnh bị hủy diệt, thay vì sợ hãi mà ngược lại có thể thoải mái cười to? An ủi nội tâm bất an của những người khác?”
“A ha ha ha ha...”
Hắn không tự chủ được thấp giọng cười khẽ,
“Thật sự là suy nghĩ đáng thương mà... Dùng máu tươi của mình, cho dù vô lực vung vẩy vũ khí, cũng đứng thẳng tắp sống lưng, chen chúc đánh tới, mặc dù biết rõ không thể làm được gì, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa... Thật sự là ý chí nực cười.”
Chụp ảnh màn hình,
Chụp ảnh màn hình,
Phía dưới vẫn còn đang hô to gọi nhỏ, la hét về phía bầu trời.
“Huynh đệ ở phía trên, ta đã cắt hình rồi, lát nữa ta sẽ nhắn tin riêng cho ngươi, tặc khốc!”
“Ta cũng cắt hình rồi, một loạt ảnh chụp màn hình, căn cứ theo khẩu hình, tuyệt đối có thể chắp vá thành ảnh động, xuất hiện một câu hội thoại. Hình ảnh thật tuyệt vời, một vị thần linh mây mù khổng lồ bí ẩn, tay nắm lấy một con vật đẫm máu với nửa bên thân thể bị tàn phá, giống như là một vị anh hùng bất khuất đang phản kháng thiên thần vĩ ngạn!”
...
“Cám ơn!”
Ở trên bầu trời, sinh vật bị bắt lại với một nửa bên thân thể xé rách kêu to.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được cái gì đó, xoay đầu nhìn về phía người khổng lồ vô cùng thần bí, dường như cảm nhận được nội tâm kích động và bất an của vị tồn tại này.
Người chơi này vẫn vô cùng hiền lành và nhút nhát, không kìm được giống như là một người du khách, mở miệng nhẹ nhàng hỏi,
“Huynh đệ, tại sao người có vẻ mặt không đúng, là đám người chúng ta chụp ảnh màn hình, làm ra chuyện gì có lỗi với nhà ngươi sao? Gợi lên trí nhớ tồi tệ của ngươi sao?”
Thiên nhân:
“...”
Giờ khắc này, khuôn mặt hắn triệt để cứng đờ.
Cảm thông?
Ha ha..
Chờ đợi hắn, lại là sự cảm thông...
Một vị thiên nhân tôn quý sinh ra, vậy mà cần sự cảm thông?
Loại vẻ mặt dịu dàng và sự cảm thông thương hại ở trước mắt này, chẳng khác nào một loại cười nhạo và miệt thị, cũng như cô bé năm đó nói, giống như một cỗ gai nhọn vô cùng sắc bén, hung hăng đâm vào sâu trong nội tâm hắn!!
“Chết!”
Bành!
Trong nháy mắt, hắn hung hăng vồ nát sinh linh đẫm máu đang hô to gọi nhỏ, biến thành một bãi thịt băm,
“Một cái sinh linh sắp bị giết chết, lại còn cười to, mỉa mai và cảm thông với hung thủ giết chết chính mình?”
“What the f*ck! Bóp nát rồi? Chết rồi, tốt lắm!”
“Chết quá đẹp trai, ta chụp ảnh màn hình lại rồi!”
...
Phía dưới càng phát ra tiếng reo hò, chỉ vào hắn hô to gọi nhỏ, giống như càng thêm vô tận lời châm chọc khiêu khích.
Rõ ràng bọn chúng vô cùng nhỏ yếu, lại đang cười to, đối phó với nỗi thống khổ và sự trắc trở? Đúng vậy, dạng ý chí này khiến cho hắn cũng không thể không bội phục, nhưng hơn hết là càng trở nên tức giận kịch liệt.
Lúc này, một hình ảnh xuất hiện càng làm cho hắn trợn mắt hốc mồm, khó bề tưởng tượng.
Ở phía dưới, tuy rằng các sinh linh trào phúng và cười to với đồng bạn phía trên, nhưng cũng không chạy trốn, mà châu đầu ghé tai, nhao nhao cầm lên từng que xiên nướng lố lăng bằng gỗ, những vũ khí thô sơ có thể nhặt ở bất cứ đâu như cung gỗ, giáo gỗ, cùng nhau cười to và bày ra tư thế chiến đấu.
“Không có cách nào khác, tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống, đoán chừng chúng ta cũng không thể chạy thoát, đợi một chút chúng ta bày ra tư thế, một đám người vung vũ khí và xông tới người khổng lồ mây mù này, sau đó bí mật cắt bức ảnh này!”
“Cần ra vẻ đẹp trai một chút, mang cảm giác biến thành loại anh hùng có can đảm vung đao oanh liệt hướng lên thiên thần, sau này ra ngoài có thể thoải mái nhắn tin gửi cho bạn bè!”
“What the f*ck! Mặc dù không biết rõ vị BOSS này, vì sao lại còn đang ngẩn người, nhưng vừa vặn cho chúng ta chút cơ hội tạo dáng!”
“Dù sao bên ngoài cũng không biết rõ là chúng ta đang diễn trò, mà mong chờ một vài lời thú nhận. Sau khi cả nhóm bị tiêu diệt, chúng ta liền lấy ảnh chụp màn hình làm bằng chứng, chúng ta đều là anh hùng, chống lại boss, đều bị chết rất oanh liệt!”
...
Một đám người bắt đầu cầm lên vũ khí, điên cuồng bày ra tư thế thô bạo.
Ầm ầm!
Giết!!
Vẻ mặt của bọn họ kiên quyết, toàn thân khí thế oanh liệt, thấy chết không sờn, hung hăng vung vẩy vũ khí, bắt đầu xông hướng về phía trước, phóng tới người khổng lồ mây mù che khuất bầu trời kia, khuôn mặt kiên nghị, con ngươi sắc bén như chim ưng và có loại khí thế mạnh mẽ một đi không trở lại!
“Đây là.. Khiêu khích?”
“Cuồng đồ lớn mật, cầm mấy cây cây gỗ và cung gỗ, dùng những vũ khí này để tàn sát dã thú còn được, vậy mà mang đi khiêu khích thiên nhân?”
Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn trở nên tức giận, hắn yên lặng đứng ở đây, tự nhiên là vì quan sát những thủy tổ của nguồn gốc sinh mệnh mới này, quan sát niềm kiêu ngạo của hắn, nhưng mà niềm kiêu ngạo của thiên nhân không cho phép khiêu khích.
Huống hồ là liên tiếp... Khiêu khích.
Oanh!
Ngay sau đó, một cự chưởng mây mù khổng lồ giáng xuống từ trên bầu trời.
Hùng vĩ giống như một tòa núi rộng lớn, hung hăng đè mạnh xuống mặt đất. Trong phút chốc, toàn bộ đám sinh vật kỳ dị cầm trong tay công cụ đơn sơ kia, nhanh chóng bị tươi sống đè chết. Sau đó, bàn tay từ từ nâng lên.
Toàn bộ mặt đất đã không còn sinh vật hoàn chỉnh, bị ướt nhẹp với màu đỏ tươi.
“Ta... Vậy mà tức giận?”
Thiên nhân đột nhiên kịp phản ứng lại, hít sâu một cái.
Nhưng mà, cảnh tượng này thật sự là quá quỷ dị, hắn cảm thấy hoàn toàn không thể kiểm soát được và hụt hẫng.
“Bọn họ thật là sinh mệnh trí tuệ thấp, lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa, hèn mọn và ích kỷ sao? Tận mắt chứng kiến đồng bạn bị bắt, mà còn cười nhạo?”
“Nhưng ích kỷ, tại sao họ lại vung lên mấy thứ vũ khí lố bịch kia về phía ta?”
“Bọn chúng là anh hùng?”
“Ở những chủng tộc khác, đại đa số thường sẽ chạy trốn, hoảng sợ và tuyệt vọng, chỉ có một hai cái anh hùng, biết rõ là cái chết nhưng vẫn đứng ra rống giận phản kháng, chống đỡ ở trước mặt mọi người, mà ở đây tất cả bọn họ đều như vậy.”
“Mà cái chủng tộc khủng bố này không có một kẻ nào nhát gan, e ngại, chạy trốn. Ai nấy sống lưng thẳng tắp, đối mặt với sự đau đớn và tra tấn như vậy mà vẫn cười to một cách điên cuồng, vung vẩy đồ đao về phía thiên nhân.”
“Chủng tộc này đúng là rất bất phàm!”
Hắn cũng không phải là đồ ngốc, chỉ vì một lần bị chế nhạo mà tức giận tùy tiện chụp chết toàn bộ bọn chúng. Một phần bởi vì ở bên cạnh vẫn có một cái sinh linh đang cuộn mình ở trong góc!
Không có tham gia tấn công hắn.
“Cái chủng tộc này rất đáng sợ, dũng mãnh thiện chiến, thậm chí có thể ca ngợi là chiến thần nhất tộc... Tuy rằng phần lớn sinh linh đều là anh hùng, nhưng cuối cùng lại có một hai cái e ngại tử vong, khiếp đảm, nhu nhược, tuyệt vọng...”
Đối với dạng tình huống này hắn cũng đã gặp qua rất nhiều, thậm chí như vậy mới là thái độ bình thường.
Lúc này hắn bỗng nhiên cười rộ lên, nhìn thấy một cái người chơi cuộn rút ở trong góc, giống như đạt được một tia an ủi lòng tự trọng bản thân.
...
Nguyên Thanh Hoa trốn ở nơi hẻo lánh để chụp ảnh màn hình, nhìn đám người hô hào tấn công.
“Tốt! Cái biểu tình này rất đáng khen! Đặc biệt là bộ mặt kiên nghị cắn phá đầu lưỡi và bờ môi kia, thật là một ngoan nhân!”
“Người bên kia biểu lộ quá xốc nổi rồi, tức giận đến mức da mặt đều nhăn thành một đống!”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận