Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 178: Vì cái gì?

Ầm ầm ầm!
Cây cối rung lắc dữ dội, mặt đất chấn động, toàn bộ kỵ sĩ đều rung rung, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái hố to lớn cỡ một căn nhà.
Hứa Chỉ nhìn đám kỵ sĩ nhân loại đang rơi vào khiếp sợ, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi trên mặt đất. Hai tay hắn nắm chặt dù nhảy, vẫn chậm rãi rơi xuống như cũ, trên mặt nở ra một nụ cười,
“Ở nơi này, rốt cuộc cũng không cần phải bó buộc tay chân nữa rồi, có thể yên tâm luyện tập vu thuật, không cần phải sợ có người tới thôn chúng ta đào cát nữa.”
Đạp!
Hứa Chỉ nhẹ nhàng nhảy xuống, hơi quay đầu nhìn về phía mấy tên kỵ sĩ và kiếm sĩ đang kinh hãi kia.
Đám người Albert, David, Shirley đang gắt gao nhìn chằm chằm vào chính mình.
Hứa Chỉ nghĩ một lúc, rồi bắt đầu phá vỡ bầu không khí giằng co, “Quốc vương Wesley của các ngươi đâu?”
“Ngươi là ai?”
Vẻ mặt của Albert như là gặp phải đại địch.
Lúc này, cả người Wesley Đại Đế đang bị trọng thương, phải dùng băng vải bằng da thú màu đen để buộc chặt lại, được người hầu nâng đỡ, chậm rãi đi ra từ phía sau lều trại quân doanh, “Không biết vị dũng sĩ này tìm ta, có chuyện gì sao?”
Hắn từng bước đi tới, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Wesley bệ hạ! Không cần đi ra....” Albert gấp đến độ kêu ra tiếng, vội vàng che ở trước người anh trai mình.
Mà Wesley lại vẫy tay, sắc mặt bình tĩnh, nho nhã ôn hòa.
Hắn biết rõ quái vật trước mắt này, nếu muốn giết hắn thì nơi này không ai có thể ngăn được.
“Có thể không tiến vào trong không?” Wesley trầm ngâm một chút, làm ra một động tác mời, Hứa Chỉ cũng không có cự tuyệt, liền theo vào trong lều trại.
Trong lều trại, quốc vương Wesley bình tĩnh ngồi xuống.
David, Albert tính tình nóng nảy nên bị yêu cầu chờ ở ngoài, chỉ có Shirley đi theo bên người.
Shirley cũng không có mặc áo giáp cồng kềnh, chỉ mặc một bộ đồ săn bó sát người màu nâu đen. Mái tóc dài màu trắng như tuyết được buộc lại phía sau lưng, dáng người hoàn mỹ quyến rũ. Tay nàng cầm một thanh ma kiếm, phía sau là một trường cung màu đen vài túi tên, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
“Đây là loại rượu lúa mạch đặc biệt ở vương quốc chúng tôi.” Quốc vương Wesley đưa lên một ly gỗ màu đỏ rượu.
Hứa Chỉ nhẹ nhàng nhấp rượu, mùi hương êm dịu đặc trưng lại mang theo nồng đậm vị bơ. Đúng là độc đáo xưa nay chưa từng có.
Quốc vương Wesley lẳng lặng nhìn chính mình.
“Ta tới là để giải cứu trận tai họa này cho nhân loại.” Hứa Chỉ nhìn về phía ánh sáng bên ngoài lều trại.
Quốc vương Wesley nhịn không được nói: “Ngươi là nhân loại siêu cổ?”
Hứa Chỉ không nói gì cả.
Wesley mừng rỡ như điên, bỗng nhiên cười to, “Trời không diệt vương quốc chúng ta. Nếu có thêm dũng sĩ cường đại như này, chúng ta nhất định có thể phá tan trùng vây, Đông Sơn tái khởi.”
Hứa Chỉ lắc đầu, “Không, ta không phải là tới để cứu các ngươi. Ta chỉ muốn ngươi đi theo ta một chuyến, đi gặp Vương của Bán Thú Nhân- Blohm.”
Wesley trầm mặc một lúc, rồi lên tiếng: “Ngươi điên rồi, muốn đi ám sát Vương của Bán Thú Nhân?”
Cả người hắn run rẩy, an ổn lại cảm xúc, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ta nguyện ý nhường lại vương vị, thoái vị làm tham mưu, phụ trợ ngươi đăng cơ! Vì nhân loại của ta quật khởi, hiện tại, chúng ta hẳn nên là nghĩ cách phá trùng vây....”
Hứa Chỉ ngây người ra một lúc, nói một cách đơn giản và rõ ràng: “Ta không cần vương vị.”
“Cái gì!?” Wesley cả kinh đứng lên. Người nam nhân trước mắt này thế nhưng lại dễ dàng cự tuyệt vương quyền cường đại nhất trên thế giới, thứ mà vô số người tha thiết ước mơ.
Hứa Chỉ cũng không có thời gian trì hoãn đây để trợ giúp phát triển văn minh. Hắn tới nơi này là còn có chuyện khác, đó là cần phải không để cho con người bị diệt sạch.
Chiến tranh có thể.
Suy thoái hay bị ức hiếp đều có thể.
Nhưng mà duy nhất là không thể bị diệt sạch. Không chỉ có con người mà Bán Thú Nhân cũng không được phép bị diệt sạch. Khó khăn lắm mới có được hai cái chủng tộc có trí tuệ, hắn còn ước gì nhiều thêm mấy cái, sao có thể sẽ để cho bọn họ tự mình hủy diệt?
Trên mảnh đại địa này không thể chỉ còn lại một chủng tộc có trí tuệ.
Là một thế giới siêu phàm mà chỉ có một chủng tộc trí tuệ thì quá là không phù hợp. Hơn nữa, nếu trên một mảnh đại địa không có cạnh tranh, không có thiên địch mà chỉ có một chủng tộc thì đây chính là nguyên nhân dẫn đến sự điên cuồng. Dù có cường thịnh đến mấy, rồi cũng sẽ đi vào cuồng vọng tự đại và đi tới hủy diệt.
Giống như thời đại của Gilgamesh vậy.
“Wesley, ngươi đi cùng ta.”
Hắn nhìn về phía Shirley bên cạnh, “Ta muốn mượn một con cự thú tọa kỵ Allah. Ta sẽ đi gặp mặt vị Vương của Bán Thú Nhân kia... Vào ngày này, ta sẽ thống trị hai đại vương quốc, trở thành quân chủ đại đế đời tiếp theo, trấn áp thiên hạ này.”
Shirley ngây người một chút, cắn răng gật đầu.
Nàng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không nghe hắn, có lẽ sẽ phải chết.
“Đi thôi.” Sau đó Hứa Chỉ cùng Wesley ngồi trên cự thú Allah, đi về phía vương cung.
Oanh!
Phía trên cự thú Allah, xung quanh là cuồng phong gào thét.
Ý tưởng của Hứa Chỉ đơn giản mà thô bạo.
Ta đâu có rảnh rỗi mà đi giúp nhân loại bọn hắn quật khởi?
Không rảnh.
Nhân loại quật khởi như thế nào là chuyện của bọn họ. Nếu như không có áp bách thì sẽ không thể đột phá.
Mà muốn giải quyết chiến tranh, biện pháp đơn giản nhất chính là triệu tập lại quốc vương của hai đại vương quốc, đánh bại họ. Sau khi trở thành quân chủ đại đế trên cả hai vị quốc vương kia thì có thể trấn áp thời đại, sau đó liền xong việc.
Wesley ở phía sau, nhìn về phía vượn người đầy lông ở phía trước, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Điên rồi! Đều điên rồi! Vận mệnh của vương quốc con người sẽ như thế nào trong tay những người này đây!
Albert là người không màng đại cục! Mà dũng sĩ vượn người là huy vọng cuối cùng này cũng là như vậy! Không cần vương vị mà muốn trực tiếp xưng đế?
Quả thực phát rồ!!
Vương quốc con người không thể đoạn tuyệt trên tay ta được!
Bọn họ đều điên rồi, mà ta thì không điên!
Cả người Wesley bởi vì sợ hãi mà phát run.
Hắn không sợ hãi tử vong, nhưng sợ hãi này so với tử vong lại càng khủng bố hơn.
“Vì cái gì, vì cái gì lại muốn như vậy, các ngươi không thể nghe theo kiến nghị của ta sao!”
Quốc vương Wesley hùng tài vĩ lược nhất đương thời bỗng nhiên gầm lên, hoàn toàn bùng nổ, “Vì cái gì không quan trọng! Các ngươi đều không có vũ lực, thế giới không phải các ngươi muốn là có thể thay đổi, các ngươi không có năng lực giao tiếp! Không có năng lực tính toán! Không có năng lực chính trị! Không hiểu được đế vương chi thuật! Thậm chí còn không có đọc qua đạo trị quốc của mấy vị quốc vương đời trước đã đúc kết lại....”
Hắn cuồng loạn, “Ngươi còn cuồng vọng tự đại! Muốn thành quân chủ đại đế đời kế tiếp? Buồn cười! Thật sự buồn cười! Kiến thức của ngươi quá mức nông cạn! Không có năng lực cân nhắc đại cục! Vì sao không nghe ta khuyên bảo!?”
Hắn nói xong lời cuối cùng, không cầm được gầm lên.
Albert đã như vậy... Liều lĩnh không màng đại cục, một hai phải trở về cứu hắn.
Mà kẻ điên trước mắt này... Càng thêm lỗ mãng!
Hắn từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành đế vương tinh anh đời kế tiếp. Trên mảnh đất này, mấy trăm năm mới có được một vị quân vương hùng tài vĩ lược, trí tuệ trác tuyệt, am hiểu mưu tính như vậy.Nhưng hắn ta lại bị bao vậy bởi một đám người liều lĩnh, lại còn biến cục diện trở thành như vậy!
----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận