Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 398: Đi Ma Giới

Lộc cộc lộc cộc.
Ngồi ở trên xe ngựa, Hứa Chỉ lại bị hai người Manh Muội lén mang đi, phảng phất nhặt cá mặn, vẻ mặt hạnh phúc nhảy nhót.
Hắn cũng lười để ý hai người kia, nội tâm lại nghĩ, “Ài, ta hiện tại vẫn là một kẻ cấp sáu, muốn đột phá cấp bảy trở thành một vị Thiên Đế không biết còn cần bao nhiêu năng lượng, còn muốn ngộ ra đạo tâm. Ta thật sự quá khó khăn!”
Medusa cho rằng hắn có thể hỗ trợ đột phá cấp chín, mà chính Hứa Chỉ lại bởi vì cấp sáu mà buồn rầu, căn bản không biết chuyện kia.
“Người chơi ở thế giới này chính là cá ướp muối Manh Muội, cùng với mấy người chơi chữ đỏ đang bế quan, cũng không quá can thiệp vào chiến tranh giữa hai thế giới. Mà bọn họ có năng lực để tiếp tục can thiệp sao? Ta cảm thấy không có... chứ.” Dù sao đối mặt với chiến tranh quá lớn trước mắt, thì lực lượng của người chơi chữ đỏ thực sự quá ít, mà cơ duyên của Manh Muội rất tốt, nhưng lại chỉ uổng phí năng lượng, là cá ướp muối không có chiến lực.
Hứa Chỉ vừa nghĩ vừa đi, “Có lẽ, ta phải tự mình đi một chuyến, để hiểu ra một chút đạo tâm của ta.”
Oanh!!
Trên bầu trời, vẫn điên cuồng giao thủ.
“Nếu đã phát triển thành như vậy, thì giờ là thời điểm để bắt đầu.” Medusa lạnh lùng nhìn Thanh Đằng Địa Mẫu rời đi, tám cánh tay chém giết cùng Hồ Nhân Nông, bỗng nhiên nàng nâng một cánh tay trắng như tuyết lên, hóa thành bàn tay mở ra.
“Ta, Xà Phát Nữ Yêu Medusa, Ma Thần khởi nguyên của vạn vật, Thủy tổ của thế giới Ma Dược, khống chế tử vong của vạn vật, Vu sư chân lý duy nhất, ở nơi này truyền ra mệnh lệnh.”
Rắc!!
Vô số hồ quang màu đen lóng lánh trong không trung, cửa lớn của Ma giới nhanh chóng được mở rộng.
“Lấy danh nghĩa của ta, con dân ta hãy buông xuống!!”
Medusa đột nhiên rống to.
Bầu trời màu đen đột nhiên trở nên âm trầm, tầng mây quay cuồng không ngừng rồi hóa thành hắc khí nồng đậm, cơ hồ ép cho người ta không thở nổi, toàn bộ thành thị hoàn toàn sụp đổ, hóa thành biển đen không thấy bờ.
“Không!!!”
Hồ Nhân Nông lớn tiếng gào rống muốn ngăn cản Medusa, nhưng lại ở trong giao chiến, nên căn bản không thể ngăn cản.
Một bên khác.
Một Ma Thần to lớn đội trời đạp đất, tóc dài như vô số xúc tua quấn quanh vặn vẹo ở sau người, thân hình khổng lồ mà cuồn cuộn, nội ứng ngoại hợp, bỗng nhiên dùng hai tay chế trụ cửa lớn của thế giới, giống như một người khổng lồ bắt được màn cửa của hai bên!!
Hai tay nàng dùng sức, trong nháy mắt kéo to cánh cửa lớn của Ma giới.
Oanh!!
Không trung sáng lên một mảnh ánh sáng màu đỏ thẫm, vô số phù văn đỏ sậm lập loè hóa thành gió lớn thổi quét mặt đất, giữa xoáy nước tinh xảo, cánh cửa Ma giới chậm rãi mở rộng, ép về bốn phương tám hướng.
Vô số người sống sót đang thoát khỏi thành trấn phía xa bỗng nhiên quay đầu, nước mưa màu đen sền sệt mang theo mùi máu tươi, từng giọt rơi trên gương mặt mờ mịt của bọn họ.
“Đó là?”
Có người nhìn về bóng dáng phía cánh cửa cuồn cuộn màu đen đang căng ra tại vòm trời kia, trong nháy mắt liền ngã xuống.
Thình thịch!
Thình thịch!
Một đám người quay đầu lại, một đám đều vô thanh vô tức ngã xuống.
“Không được nhìn!!”
“Sẽ chết!”
“Chúng ta không được nhìn!” Sau khi đã chết một mảnh người, có người bỗng nhiên phát hiện, thê lương rống to!
“Đó là tồn tại khủng bố không thể lý giải, không thể miêu tả, nhìn thấy gương mặt của nàng đều sẽ chết đi trong nháy mắt!” Có người khóc nức nở, trở nên cuồng loạn.
Oa a!!
Có người kêu rên, khuôn mặt bởi vì sợ hãi cực độ mà vặn vẹo, nước mũi cùng nước mắt khống chế không được mà chảy xuống.
Trong cánh cửa, một cái đầu tuyệt mỹ lớn như ngọn núi đang tiến vào, một tầng sóng gợn chấn động ra ngoài, “Cảnh cửa thế giới đã hoàn toàn mở ra! Tai nạn, tử vong, thống khổ sẽ buông xuống với các ngươi!”
Đó là ngôn ngữ thuần túy của Ma giới, khó để có thể nghe hiểu, nhưng nó lại hóa thành vô số loại tinh thần vọt vào trong đầu mọi người, toàn bộ người dân đang chạy trốn đều ngã xuống mặt đất.
Medusa không hề giết hay khinh nhục kẻ yếu, nhưng bọn hắn lại bởi vì nhìn và nghe thấy mình nên đã ngã xuống.
“Đây là sự vô lực của kẻ yếu, vận mệnh chỉ có thể bị đưa đẩy theo dòng chảy của lịch sử, không thể thay đổi bất luận chuyện gì.”
“Đây chính là chiến tranh...”
Medusa mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt, “Thế giới của chúng ta sắp bước vào thời kỳ lạnh giá, băng thiên tuyết địa. Đến đây đi, ta đã cho các ngươi tư cánh đánh một trận rồi...” Nàng tựa như một bạo quân ngồi ở trên Vương tọa màu máu, khí tức cuồng vọng mà hung hãn phóng lên thật cao, “Tới khiêu khích ta! Ngỗ nghịch ta! Sau đó giết chết ta!”
“Buông xuống!!” Medusa giơ cánh tay lên cao, cười to.
“Buông xuống!!”
Tiếng gầm thét của Medusa dần lấn át cả tiếng khóc.
Một tiếng ầm vang thật lớn, trong cánh cửa xoáy nước màu đỏ sậm có càng ngày càng nhiều ma thú trào ra, ánh mắt đỏ tươi bạo ngược, tựa như thủy triều màu đen lầy lội sền sệt, mấp mô mà đến.
Các Đại Vương Quốc Ma Dược cũng dần xuất hiện, các thiếu nữ Vu sư học viện cầm pháp trượng trong tay, trên người mặc tất chân thon dài xinh đẹp, còn đàn ông thì khoác áo choàng to rộng, tất cả đều nhanh chóng bước ra.
Bọn họ nao nao.
“Thế giới... thật đẹp.”
Chiến tranh và chém giết đã bắt đầu.
Sắc mặt của tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn trở nên chua xót, tuy rằng đại bộ phận người trong thành trì kia đã chạy thoát, nhưng có lẽ tử thương vẫn rất nhiều.
Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu, kẻ địch sẽ lấy thành trì kia làm trung tâm, từng bước xâm lấn thế giới này.
“Chiến tranh và hủy diệt.”
Trên xe ngựa, Manh Muội nhịn không được mở miệng nói: “Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Nơi nào có người thì nơi đó sẽ có phân tranh, vì sinh tồn, vì ích lợi, vì để trở nên mạnh mẽ, có đủ loại nguyên nhân khác nhau.”
Một bài đăng nhỏ ở trên mạng đều có thể khiến người ta chửi rủa lẫn nhau, công kích lẫn nhau, huống chi là giữa các quốc gia, giữa các thế giới với nhau?
Manh Muội rất rõ ràng điểm này, nghiêm túc giải thích, “Đây giống như là pháp tắc của Hắc Ám Sâm Lâm vậy.”
“Cái gì là pháp tắc của Hắc Ám Sâm Lâm?” Tiểu hồ ly nhịn không được hỏi.
Manh Muội trả lời, “Mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đại thiên thế giới rất vô biên, chư thiên vạn giới là một tòa Hắc Ám Sâm Lâm. Mỗi một thế giới đều có thợ săn mang theo vũ khí, giống như u linh ẩn núp trong rừng... Trong khu rừng này, người khác chính là địa ngục, chính là uy hiếp vĩnh hằng, bất luận thế giới nào làm bại lộ sự tồn tại của chính mình đều sẽ bị tiêu diệt.”
Manh Muội không phải thật sự ngu ngốc, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không thể hố người chơi chữ đỏ, nàng ngược lại còn rất thông minh.
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn trầm mặc, cảm thấy như vậy là quá tàn nhẫn, “Chúng ta không có biện pháp nào để ngăn cản ư? Thế giới của chúng ta không thể hòa bình chung sống với thế giới của đối phương sao?”
Manh Muội vươn ngón tay ra, cười trả lời, “Kết cục chỉ có hai. Một là một phương bị hủy diệt, hai là bởi vì chiến tranh mà dung hợp, trở thành một bộ phận của nhau.”
Lộc cộc.
Xe ngựa đi về phía trước, phảng phất như u linh trong đêm đen.
“Chúng ta không có cách nào sao?” Hồ Hải Hàn mở miệng.
“Hiện tại thì không có.”
Manh Muội cười mở miệng, hiện lên một tia giảo hoạt, “Nhưng chúng ta có thể nghĩ cách sáng tạo ra! Mà biện pháp giải quyết tất cả, khả năng đang nằm ở một thế giới khác —— Ma giới.”
Tiểu hồ ly không hiểu.
Manh Muội tiếp tục mở miệng, “Chúng ta đang mang theo Bách Hiểu Sinh, Medusa khẳng định muốn giết chúng ta. Chúng ta không thể bị nàng đuổi kịp được, Bách Hiểu Sinh không thể bị mang đi... Chúng ta chạy trốn, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
Manh Muội cười hì hì rồi nói: “Chúng ta đi Ma giới thôi! Nàng chắc chắn sẽ không thể nghĩ tới chúng ta lại đến hang ổ của nàng.”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận