Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 376: Thiên Đế Phàm Nhân Trước Nay Chưa Từng Có (Hạ)

Sau khi nói chuyện với nhau một phen, mấy vị Thiên Đế tiếc nuối rời đi, trở về Thiên cung. Sau đó, Liễu Ôn Kiếm bước nhanh ra khỏi điện phủ.
“Giết!”
Kiếm quang lập loè.
Lúc này, đại đệ tử Thục Sơn Liễu Thừa Phong đang giao chiến cùng với thiên kiêu của các đại môn phái.
Một số môn phái vô cùng không phục, Thục Sơn Kiếm tiên, tuy rằng có thể khiến phàm nhân tu hành, nhưng quá mức cực đoan. Hơn nữa, dù sao cũng chỉ là phàm nhân cầm kiếm, dù cho có cường đại đi chăng nữa thì cũng là phàm nhân, thân thể phàm tục, chạm một cái liền vỡ. Bọn họ không tin là sẽ có chiến lực cường đại.
Không đến mấy chiêu, đều đã bị thua.
Vô số đại Chưởng môn của giang hồ thánh địa đương đại giờ mới biết được sự đáng sợ trong đó, nhìn về phía đại đệ tử của Thục Sơn, “Tuy rằng hắn mang thân thể phàm nhân, dù có thần kiếm, nhưng vẫn yếu ớt vô cùng, chỉ cần đánh tùy tiện một kích liền sẽ chết đi. Nhưng chúng ta lại không có cách nào đánh trúng hắn.”
“Đúng là kiếm kỹ tuyệt diệu, nhất kiếm phá vạn pháp, kiếm trảm hết tất cả đạo pháp và trường kiếm tới gần, thậm chí công kích tinh thần cũng không thể tiếp cận thân thể phàm nhân của hắn.”
“Công kích cực đoan, phòng ngự cực đoan.”
...
Chúng Chưởng môn thánh địa đều cảm thấy khó có thể tin được.
Tư chất của Đại đệ tử Thục Sơn kia quả thực kinh người, thậm chí là khoa trương, nhưng kinh mạch bị ứ đọng. Nếu như các đại môn phái đệ nhất thí nghiệm chọn đệ tử thì đã đào thải rồi, tư chất tài tình hay mạnh mẽ thì lại có tác dụng gì?
Không thể tu luyện cũng là uổng công.
Thân thể phàm nhân đã được chú định là không thể tu luyện, dù cho là cường giả cũng không có khả năng đả thông. Dù sao cũng là một phàm nhân, trong thân thể có mấy vạn hướng đi của kinh mạch bị phong bế, như vậy thì sao có thể đả thông dễ dàng mà không bị tổn thương được?
“Đây mới là bảo ngọc, làm phàm nhân, trải qua rất nhiều thống khổ, tự tôi rèn chính mình, có thể nhẫn nhịn đau đớn cụt tay trong lò luyện, đều không phải người bình thường, mạnh hơn rất nhiều so với thiên tài được nuông chiều từ bé của các đại môn phái chúng ta.”
“Chưởng môn Thục Sơn kia là một Thiên Đế phàm nhân, đúng là một tồn tại kinh tài tuyệt diễm vô thượng. Thân là nữ tử, lại có thể trải qua trắc trở của phàm nhân, trấn áp khắp thiên địa, quả thực làm nam nhi như chúng ta phải hổ thẹn.... Thục Sơn đúng là có tiềm lực vô cùng.”
Bọn họ thở dài, rồi sau đó nhìn về phía Chưởng môn Thục Sơn đã đến sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với chư vị Thiên Đế của Tiên giới.
“Ai có thể nghĩ đến, thoạt nhìn chính là một thiếu nữ bình thường, tư sắc cũng chỉ thuộc hạng trung, phóng tầm mắt là có thể thấy, lại có thể che lấp mọi người.”
“Nữ tử sẽ phải gả chồng? Không biết là ai may mắn có thể cưới được Thiên Đế Kiếm tiên tuyệt đại phương hoa này đây.”
“Hư! Nhân vật bậc này, sao có thể sẽ gả cho người khác được?”
Bọn họ đều ở trong một vòng tròn, rất rõ ràng, mỗi một thời đại đều có Thiên Đế trấn áp ngay lúc đó. Tây Kỷ Nguyên có Đế Kỳ Thiên Đế trấn áp mười hai Tổ Vu, Đoạn Thiên Đế trấn áp thiên kiêu bốn tộc, sau đó chính là Đạo Thiên Đế khiến cho người ta phải xúc động nhất.
Có lẽ giờ phút này, Thiên Đế mới của thời đại đã đến.
Năm tháng luân phiên, thời gian không ngừng trôi đi.
Lại ba năm, Bệnh Đã Kiếm cũng tu luyện ra nội thiên địa, dần dung nhập sông núi vào, tiến vào hoàn cảnh không thể tưởng tượng nổi, thu vào rất nhiều bá tính của đất Thục.
Trên thân kiếm lưu ly dường như bắt đầu ẩn chứa thế giới vô tận. Một bên thân kiếm được chạm khắc nhật nguyệt sao trời, một bên thì được chạm khắc cỏ cây núi sông, trong đó mơ hồ có thể nhìn thấy nông dân trồng trọt chăn nuôi, khói bếp lượn lờ.
Tu vi của Chưởng môn Thục Sơn đã đạt đến độ cao không thể tưởng tượng được!
Phàm nhân đều có sinh lão bệnh tử, có mệt mỏi, có giấc ngủ, một ngày ba bữa cơm, nhưng lại có chiến lực kinh thiên, một người trấn áp cả thiên hạ, thiên hạ phải cúi đầu xưng thần.
Thiên Đế phàm nhân là điều mà từ xưa tới nay chưa từng có!
Kiếm Tiên Đế được thiên hạ cung phụng là tổ tiên của phàm nhân, tổ sư của nhân đạo.
Toàn bộ người đều biết, một thời đại mới đã đến.
Đây là một thời đại mới, cũng có người bắt đầu bi thống, biết được thời đại này có lẽ rất nhanh thôi cũng sẽ hạ màn, cũng không được khả quan.
“Ta nghe nói thọ mệnh của vị Thiên Đế phàm nhân này hiện tại chỉ còn lại không đến trăm năm, có sinh lão bệnh tử, thọ mệnh ngắn ngủi tựa như pháo hoa vậy.”
“Đáng tiếc đáng tiếc, còn tưởng là như hai người Đoạn Thiên Vũ, Hồ Nhân Nông kia, cũng ở cảnh giới Chuẩn Đế, có lẽ hơn trăm năm nữa là có thể đột phá. Thọ mệnh của bọn họ sẽ càng thêm dài lâu, kiên nhẫn mà bước thì thọ mệnh có thể lên đến ngàn năm.”
Có người không phục nói: “Đúng vậy, chỉ tranh đương thời thì có tác dụng gì? Phàm nhân chung quy lại vẫn là phàm nhân, dù ngươi có phong hoa tuyệt đại, vô địch mà nhìn xuống thiên hạ thì trăm năm sau cũng chỉ là một tấm bia mộ. Hai người Đoạn Thiên Vũ, Hồ Nhân Nông mới chân chính là vĩnh hằng, người phải thắng được năm tháng. Huống hồ Hồ Nhân Nông là tu Thần đạo, nghe nói tu đến mức tận cùng thì thọ mệnh sẽ vượt qua Thiên Đế bình thường.”
“Bách Hiểu Sinh dạy dỗ hai người, một người thọ mệnh cực dài, một người thọ mệnh cực đoan, có là là có thâm ý gì khác hay không?”
“Ăn nói cho cẩn thận, nhất mạch kiếm tu chính là dựa vào một cỗ nghịch ý, chỉ tranh đương thời. Nếu để cho ta khổ sở trăm năm, trở thành Thiên Đế tuyệt đại trấn áp một thời đại thì ta có chết cũng cam lòng.”
Bánh xe lịch sử cuối cùng cũng nghiêng về phía phàm nhân, không bắt buộc phải có thiên phú tu đạo nữa, chỉ cần có dũng tâm vấn kiếm.
Nếu nói Tây Kỷ Nguyên là thuộc về thần nhân, thời đại Cổ Thần, như vậy thì Đông Kỷ Nguyên lại thuộc về chính phàm nhân tu kiếm tiên. Trong vô số năm của đời sau,《 Đông Kỷ Nguyên 》 ghi lại:
【 Phía Bắc đất Thục có Liễu gia đúc kiếm, có nữ phàm nhân Liễu Ôn Kiếm, trải qua khúc chiết, bái Bách Hiểu Sinh làm thầy, kiếm trảm đất Thục hóa thành Thục đạo năm trăm dặm, là Chưởng môn Thục Sơn, ăn ngũ cốc hoa màu, có sinh lão bệnh tử, có thân thể phàm nhân nhưng có thể trảm Thiên Đế. Thời đại phàm nhân tu tiên được mở ra 】
...
“Chưởng môn Thục đạo, Liễu Nhân Đồ kia... vậy mà bởi vì một ý tưởng của ta lúc đó, mượn danh Bách Hiểu Sinh đến cứu giúp một phen, không nghĩ tới lại có thể kích lên hùng tâm của nàng một lần nữa, thế nhưng lại có thể đi đến bước này.”
Hứa Chỉ ngồi ở trên ghế ở cửa sân.
Liễu Ôn Kiếm tuy rằng là nữ tử, bẩm sinh nhiều bệnh nhu nhược nhưng tính cách lại cương nghị quật cường, quật khởi từng bước một từ trong cực khổ, từ một phàm nhân không thể tu luyện cuối cùng trở thành Kiếm Tiên Đế, sáng lập nên nhất mạch kiếm tiên Thục Sơn, nhất kiếm trảm Thục đạo, khiến Thục Sơn đi đến thịnh thế.
Nhưng mà, với một phàm nhân không thể tu luyện, kinh mạch bị phong bế, đi trên con đường nghịch tiên, dựa vào một cỗ nghịch ý, kiếm tu này thật sự quá mức cực đoan, là một Thiên Đế phàm nhân có thọ mệnh ngắn nhất trong lịch sử, sẽ có sinh lão bệnh tử.
“Suy nghĩ một chút, vận mệnh thật là kỳ diệu. Nếu ta không giúp một tay, lịch sử sẽ đi theo một hướng khác.” Ý niệm của Hứa Chỉ khẽ động, “Có lẽ, giống như là bọt sóng lịch sử này, đã chôn vùi không biết bao nhiêu nhân vật anh hùng chưa kịp quật khởi. Trên thực tế, nếu không phải mượn dùng tri thức của Bách Hiểu Sinh thì đương nhiên là nàng sẽ không thể đi đến được bước này.”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận