Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 148: Thuận là phàm, nghịch là thần

“Thế giới phải cân bằng, chân lý của vu sư chúng ta đó là sự thay thế tương đương, chúng ta muốn có được cái gì thì nhất định phải trả một cái giá tương xứng....” Circe đứng dậy, thản nhiên đứng ở trên tế đàn, nhìn mấy trăm nữ vu đại thần phía dưới,
“Chúng ta bắt đầu đi.”
.....
Tại một trấn nữ vu nhỏ.
Nơi này là một nơi bí mật để tụ hợp, nhưng giờ đã không còn một bóng người.
Ngoại trừ nhóm vu sư cao giai đang ở trong không gian thì nơi này có vô số vu sư cấp thấp, sớm đã phân tán các nơi trên thế giới, ẩn núp ở mọi ngóc ngách của mỗi thành phố, chỉ chờ thời khắc cuối cùng của thế giới.
Tại một chỗ dân cư trong trấn nhỏ.
Lucy, Charlotte, Elmin đang ở trong hoa viên, cầm bình tưới, chăm sóc cây và cắt tỉa cành lá.
Sau khi Lucy sống lại chỉ là một vong hồn, cả người là một hư ảnh nhàn nhạt và trong suốt, nhưng nàng vốn dĩ là một vu sư thiên tài xuất thân từ học viện, năm đó ba người cùng một nhóm, hiện tại nàng cũng đã tu luyện tới vu sư tử vong cấp năm.
Ba người đang nói chuyện phiếm trong hoa viên, như là những tỷ muội thân mật nhất vậy.
Charlotte nhẹ giọng nói: “Ba người chúng ta, cuối cùng cũng đã tụ họp lại với nhau lần nữa, ta đã nghĩ tới hình ảnh này vô số lần, thậm chí Elmin còn ngăn cản ta...”
Elmin cười thản nhiên, cũng không có trả lời.
Lucy ngơ ngẩn nhìn hai người, nàng hoàn toàn không thể tưởng được bởi vì chính mình, thế nhưng đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo của thế giới.
Thế giới giống như vây quanh nàng, lấy sự sống lại của nàng làm trung tâm mà vận chuyển.
Mà hiện giờ, hai tỷ muội năm đó lại vì nàng, đã trưởng thành tới tồn tại cực hạn của thế giới này - Bán Thần, ngẫm lại liền cảm thấy khó thể tưởng tượng được.
“Ba người các nàng, nhóm ba người năm đó… rốt cuộc cũng viên mãn.” Một thanh trường kiếm màu đen dựng bên cạnh vách tường màu trắng, nhìn một màn này giữa ba người rồi nói nhỏ, giống như nhìn thấy ở trong hoa viên, không phải là hai vị quân chủ đại đế, mà là ba thiếu nữ vu sư đang vui cười.
Vì để quay lại giờ khắc này, Charlotte đã phải trả giá quá nhiều.
“Chúng ta sắp phải đi rồi, chắc chắn hai người chúng ta sẽ trở về.”- Charlotte đứng lên, cầm lấy trường kiếm.
“Chờ chúng ta.” Elmin vẫy tay rồi rời khỏi sân trong.
Trong hoa viên, chỉ còn lại một u hồn nhàn nhạt mông lung của nữ tử, Lucy không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn các nàng rời đi.
Sau khi rời đi một khoảng cách, Charlotte quay đầu, ngưng trọng nhìn Elmin, “Sắp bắt đầu rồi, cậu còn nhớ rõ cách mở ra chân lý vu thuật không?”
Elmin gật đầu, nhớ tới câu nói gây gợn sóng kia của vị lão sư lánh đời trước đây:
“Thế giới chấn động, là khởi nguồn của mọi thứ! Thiên địa chấn động! Sinh mệnh chấn động! Chấn động sẽ hình thành sóng gợn! Sóng gợn chính là sức mạnh của sự sống!”
“Còn linh hồn thì sao?” Charlotte hỏi.
Elmin trả lời, “Linh hồn cũng chấn động, thậm chí linh hồn của bản thân cũng chính là một loại năng lượng sóng gợn.”
“Nhớ kỹ toàn bộ, và nhất định phải trở về.” Charlotte cũng cười rộ lên.
“Như vậy thì đi tìm chết đi.”
Vừa dứt lời, trường kiếm Pandora trong tay Charlotte hóa thành một mảnh sương đen, phát ra tiếng rít kinh người, đâm vào ngực Elmin.
Rầm!
Trên ngực Elmin chảy đầy máu tươi, nháy mắt tử vong.
Giây tiếp theo, cả người Elmin hóa thành một bãi huyết nhục, bị hấp thu vào trong ma kiếm.
Ánh trăng chiếu sáng mặt đất.
...
Rìa vách núi, Emery phủi phủi cánh chim màu xám phía sau lưng, duỗi duỗi đôi chân thon dài hoàn mỹ, ngồi đung đưa trên bên cạnh vách núi, mũi chân giống như chuồn chuồn lướt nước, móng chân trắng như tuyết lại sắc bén lạ thường, mang theo cái đẹp của dị vực.
Trên khuôn mặt Emery nổi lên ý cười nhàn nhạt,
“Có người đã từng nói với những vu sư chúng ta rằng, nếu thế giới của chúng ta quá cằn cỗi, mà vùng đất của chúng thần- ‘ Achilles ’lại không mở cửa, thì phàm nhân không cần phải dựa vào thần nữa, chúng ta hoàn toàn có thể sáng lập nên một Thần giới mới thuộc về chính phàm nhân chúng ta…”
Cần gì phải dựa vào chúng thần trên trời?
Thuận là phàm, nghịch là thần! (Thuận theo thì chỉ là người bình thường, nghịch lại mới có thể thành thần)
Ta đã đến thế giới này, đương nhiên sẽ vì thế gian mà mở ra thần đạo!
Nếu cầu nối giữa thần đã đứt thì hãy để cho chúng sinh đương thời kế tục thần đạo!
Nếu thành thần mà không có nơi ở, họ sẽ vì hậu thế muôn dân lập nên Thần giới!
……....
Thanh âm tràn đầy kiêu ngạo và cuồng tiếu kia vẫn quanh quẩn bên tai như cũ.
Không hổ là Thần của sự mù quáng và ngu ngốc, hắn quá mức ngu xuẩn….....
Cái loại ý tưởng này thực vớ vẩn, cho dù là nàng cũng cảm thấy vớ vẩn. Ngu xuẩn, hoang đường, không thực tế, nhưng càng nghĩ lại càng thấy ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt của mọi người, như là đang ẩn chứa một tia chờ mong mãnh liệt nào đó,
“Tà Thần đến từ một thế giới khác, bọn chúng đã trải qua lễ rửa tội của văn minh bọn chúng, cho nên đối với thần không có kính sợ, thường nói về những chuyện nghịch thiên, nghịch thần…... Thậm chí Tà Thần còn cảm thấy chính mình vốn đã là Thần, căn bản không cần phải sợ chúng thần trên bầu trời kia. Chúng đích xác đã mở ra một con đường táo bạo cho chúng ta….... Chúng ta thật sự muốn thử thử một lần.”
Bầu trời đêm đen kịt, toàn bộ trên vách núi là một mảnh tĩnh mịch, xung quanh truyền đến tiếng gió nhẹ nhàng, ánh trăng treo ở giữa không trung.
Một bóng người mơ hồ mang theo một thanh kiếm, sớm đã ẩn thân vào trong bóng đêm.
“Lão sư...”- Thanh âm của Pandora bắt đầu nghẹn ngào.
“Đến đây đi, ta chờ các ngươi đã lâu.”- Emery bình tĩnh nhìn không trung, không nhúc nhích,
“Bắt đầu đi.”
Phốc!!
Một thanh kiếm bỗng nhiên hung hăng đâm vào ngực Emery .
Máu tươi yêu diễm nở rộ, giống như những đóa hoa trước bình minh.
Emery chậm rãi ngã vào trong vũng máu, ánh mắt chậm rãi mơ hồ.
“Không có bất cứ sợ hãi nào, ta tựa hồ như đã sớm đợi chờ cái chết...”
Tầm mắt nàng phảng phất như xuyên qua mây mù nhìn vào mặt trăng trên cao, nàng hốt hoảng như thấy được mình năm đó, thấy được đoạn năm tháng mình nhân lúc Luyện Kim Đại Đế tuổi già mà mưu phản kia, nhưng nội tâm lại cực kỳ bình tĩnh,
“Lại nói tiếp, mấy năm nay ta sống thoi thóp ở trong ngục giam, bây giờ ra đây lại bôn ba theo các ngươi, giờ ta còn phải đấu tranh cái gì nữa? Không có mục tiêu, không có mộng tưởng......”
Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn uy nghiêm tựa như thiên thần hiện lên trước mắt, là si niệm mà bản thân nàng theo đuổi cả đời, cố gắng vượt qua nhưng lại không thể.
Nàng khẽ giật mình, sau đó cười rộ lên.
“Có lẽ, thời khắc nghe được Luyện Kim Đại Đế đã chết kia thì tim ta cũng đã chết...”
Ánh trăng vẫn dịu dàng chiếu rọi, cả người Emery bị ma kiếm cắn nuốt, vị đại đế cường đại nhất trong cả một thế hệ của vương quốc Bán Thú Nhân, vị Bán Thần Bán Thú Nhân duy nhất, cuối cùng lại chết trên một vách núi mà không ai hay biết.
...
Phía trên Liên Bang vu sư quốc.
Ầm vang.
Một đạo thiên thạch màu đen bắn ra, hơi thở của Bán Thần hoàn toàn bùng nổ, ầm ầm như thiên thạch bạo phát, vẽ ra một cái đuôi của sao chổi, di động toàn bộ Tà thần Cthulhu trên không trung.
Charlotte cầm Pandora trong tay, chậm rãi nhìn xuống mọi thứ.
Bầu trời tối sầm, một vòng ánh trăng chậm rãi treo lơ lửng, Tà Thần Cthulhu khủng bố vẫn che lấp bầu trời như cũ, ngồi ở trên vương tọa, không nhúc nhích, mà vô số vu sư đang dại ra khi thấy một màn này.
---------
Bạn cần đăng nhập để bình luận