Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 703: Thế Giới Ba Tầng Thời Gian

"Đầu thai, làm động vật?"
Cái cây chưa kịp phản ứng, chỉ nhanh chóng uống chén canh kia, đầu óc mơ mơ màng màng, dường như đã quên một vài thứ, hóa thành xác chết di động. Nó không ngừng tới gần vòng tròn kia theo bản năng, tiến vào lỗ trống đen thui bên trong.
Bên tai nó vang lên một đoạn thoại.
"Vào luân hồi đi, đầu thai vào Súc Sinh đạo... đời sau trở thành thế nào thì phải xem mệnh của ngươi." Sự tồn tại thần bí kia nhàn nhã ngồi trên ghế, chậm rãi kích thích Sinh Tử Bộ.
"Đi thôi!"
Ầm!
Nó nhảy một cái, giống như rơi vào vực sâu vô tận.
...
Ta là ai?
Trong lúc ngơ ngác, một luồng ý thức mờ mịt nhìn bốn phía, ánh sáng dần xuất hiện.
Nó kêu lên chích chích, đã trở thành một con chim trong tổ trên vách đá cheo leo. Nó có một con chim mẹ dịu dàng không ngừng cung cấp thức ăn. Hơn một tháng qua đi, nó bắt đầu thử bay lượn.
Ào ào ào!
Thế giới toàn màu xanh biết, là một khu rừng.
Nó bắt đầu bay lượn không ngừng nghỉ, phát hiện dường như bản thân mang theo một đặc tính nào đó. Thân thể nó có thể tỏa ra lửa, là năng lực đặc biệt.
Ta cũng giống con chim kia, bắt đầu có năng lực đặc biệt sao?
Chờ đã, ta cũng?
Trong đầu nó không biết vì sao chợt nảy sinh suy nghĩ như vậy.
Cuộc sống ngày qua ngày, nó tiếp tục lớn lên, lột xác, tiến hóa, không ngờ đã có thể cất tiếng nói chuyện. Dường như theo quy trình bình thường, chắc hẳn nó nên đi tìm một con chim mái, bắt đầu cuộc sống loài chim huy hoàng. Thế nhưng, nội tâm nó luôn có một cảm giác rất kỳ dị, rất quái lạ. Nó một mình lẻ loi bay đi khắp nơi. Mãi đến một ngày, nó nhìn thấy một con cá trong dòng sông, nó chợt có cảm giác rất thần bí, rất thân cận.
Giống như cả đời mình là để tìm con cá kia.
"Dường như ngươi rất quen mắt, luôn có cảm giác đã từng gặp ngươi." Con cá kia cũng nói vậy.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, mỗi lần đi săn kiếm thức ăn, con chim đều đi ngang qua đây một lần, nói chuyện với con cá. Nó rất hạnh phúc. Con cá kia cũng có năng lực đặc biệt là bắn ra luồng nước, giống như con chim nhỏ trước kia vậy. Chờ đã...
Tại sao ta lại...
Trong đầu nó chợt xuất hiện hình ảnh kỳ quái.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, ngày tháng bình thản trôi qua thật hạnh phúc. Có một ngày, con cá vảy năm màu xinh đẹp bỗng cất tiếng, vui vẻ hoạt bát lao ra khỏi mặt nước nói:
"Trong nước là ngục giam, ta muốn đi xem thế giới bầu trời, bầu trời tự do bao la... Một con cá cũng có quyết tâm ngóng trông bầu trời!"
"Được!" Con chim nhẹ nhàng đáp lại con cá, tiếp tục bay trên trời.
"Ah!"
Con cá thốt lên tiếng kinh ngạc, mắt lóe lên vẻ say mê, lưu luyến quên về.
"Quá đẹp, ta luôn cảm giác ta đã tới bầu trời, nói thế nào nhỉ? Một loại... ký ức thị giác đặc biệt. Ta cũng có cảm giác này đối với ngươi, giống như chúng ta đã trải qua tam sinh tam thế mới chân chính... Xem kìa, đó là mười dặm hoa đào!"
Bỗng nhiên, chúng bay qua một rừng đào, đẹp xán lạn.
Con cá hoàn toàn thán phục, cái đuôi cá năm màu rực rỡ dưới ánh mặt trời.
"Ah! Thế giới này quả thực quá thần kỳ. Ta có thể nói, bên dưới Thái Dương, bên trên rừng đào... lượn lờ một đôi..."
Phụp!
Một mũi tên nhọn bắn tới, xuyên qua cả chim và cá. Chúng rơi nhanh xuống cây cối.
Một đám sinh vật hình thù kỳ quái đi ra.
"Ha ha! Một mũi tên hạ hai chim! Ngoài ta còn ai?"
"Ồ, làm sao còn có thêm một con cá? Còn chảy nước mắt? Ngay cả chim cá cũng bắt đầu yêu đương rồi?"
"Nhóm lửa, thiêu chết chúng, thêm chút gia vị cho chúng nó tỏa ra mùi thơm chó độc thân!"
...
Ý thức dần dần mơ hồ.
Đến lúc tỉnh lại, con chim phát hiện nó lại trở về vùng đất này. Vùng đất quái gở mà hoang vu, tối tăm trước kia bây giờ đã được phủ kín hoa tươi. Một sự tồn tại thần bí được bao phủ trong khói đen đang nhàn nhã xách thùng vẩy nước.
Chờ chút, lại?
Mình lại tới nơi này?
Trong đầu nó chợt mê man, tại sao lại liên tục có những đoạn hình ảnh vỡ vụn lóe qua.
"19476?"
Sự tồn tại thần bí kia lười biến nói.
"Theo kiến nghị của ngươi, ta đã làm một cái Tam Sinh Thạch ở đằng kia. Tam Sinh Thạch, ghi chép kiếp trước kiếp này của mỗi người. Ngươi có thể đi xem xem, chết cũng được rõ ràng, lại uống canh."
Phía xa có một tảng đá thần bí, trên viết: Tam Sinh Thạch.
Trên đá là dòng chữ đỏ tươi như máu. Trên cùng có khắc bốn chữ lớn: Sớm vào Bỉ Ngạn.
"Đúng rồi, nói với ngươi những thứ này cũng vô dụng. Ngươi đã không còn nhớ đã gặp ta."
Tồn tại thần bí kia cười cợt, nhưng thần sắc chợt đổi, dường như cảm giác được điều gì.
"Ngươi... lại có thể nhớ một số mảnh vỡ kiếp trước? Nằm mơ loáng thoáng thấy cảnh tượng từng gặp? Sao có thể có chuyện đó?"
"Khó mà tin nổi, khó mà tin nổi..."
Tồn tại thần bí kia đặt thùng nước xuống, lấy Sinh Tử Bộ ra xem lại tin tức.
"Thì ra là như vậy sao? Đời đầu tiên, ngươi là cỏ, nàng là hoa. Đời thứ hai, ngươi là cây, nàng là chim nhỏ. Đời thứ ba, ngươi là chim nhỏ, nàng là cá..."
Sự tồn tại thần bí nghiêm túc quan sát con chim hồi lâu.
"Thì ra đời thứ nhất đã bắt đầu có chấp niệm rồi sao? Chấp niệm này chính là đặc tính của ngươi... Vậy mà có thể chống cự lại sự tẩy rửa ký ức, nhớ lại một ít mảnh vỡ quá khứ kiếp trước... Đặc tính quả thực thiên kỳ bách quái, không gì không có."
"Được rồi, ta đã nghĩ ra rồi!"
Con chim vẫn trầm mặc nhìn Tam Sinh Thạch, mới triệt để nhớ lại kiếp trước kiếp này.
Đây là một mối tình duyên ba kiếp. Dường như có một lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt mới làm cho chúng vượt qua ràng buộc Luân Hồi sinh tử xa xôi nhất, mỗi lần đầu thai chuyển thế đều có thể tìm thấy đối phương.
"Chỉ ta nhớ lại một chút thôi sao?" Nó trầm mặc.
"Đúng, chỉ có ngươi nhớ được." Tồn tại thần bí kia mỉm cười, rất hứng thú.
"Không, nàng cũng nhớ..." Nó lớn tiếng nói.
"Không, nàng không nhớ rõ, chỉ là từ bản năng có cảm tình với ngươi mà thôi. Dường như nàng bị đặc tính của ngươi ảnh hưởng, mơ hồ có được hảo cảm từ bản năng đối với ngươi..." Sự tồn tại thần bí kia cười. "Nhưng chính vì đặc tính này, ngươi chính là sinh linh duy nhất trên thế giới này biết về vùng thời không này, biết về 'Luân Hồi'. Những sinh linh khác sau khi uống canh đều đã quên. Ít nhất, cho đến bây giờ chưa từng có kẻ nào sản sinh đặc tính tương tự."
"Ta... là kẻ duy nhất nhớ về ngài?" Nó run rẩy.
"Rất thú vị, không phải sao?" Sự tồn tại thần bí lại đưa tới một chén canh. "Lại bắt đầu lại từ đầu đi. Vận mệnh là một chuyến luân hồi... Nếu ngươi đặc biệt như vậy, kiếp sau để ngươi thành người đi, đầu thai Nhân Gian Đạo."
"Người, là cái gì?"
"Người, là sẽ được thuận tiện hơn một chút."
Tồn tại kia chỉ cười, lại nhấc bình nước lên.
"Những sinh linh khác ít nhất phải khổ tu mười đời, nhiều phải đến bốn mươi đời mới đổi được một cơ duyên đầu thai thành người. Ngươi mới tu thiện quả ba kiếp đã đổi được một kiếp làm người, phải nỗ lực quý trọng."
"Những kẻ khác làm sao lại phải tu nhiều hơn ta như thế?" Nó lớn tiếng hỏi.
"Thế giới này chia ra thành ba tầng. Tốc độ thời gian trôi qua của mỗi tầng là khác nhau." Tồn tại thần bí chậm rãi nói. "Các ngươi sống trong chiều không gian khác biệt về thời gian, hưởng thụ số mệnh luân hồi."
Cái gì?
Ở trong mắt nó, một thế giới khủng bố chân chính đã kéo lên màn mở đầu.
...
Ta là ai?
Trong một vùng mông lung vô định, một luồng ý thức mờ mịt nhìn không gian tối tăm xung quanh. Ánh sáng xuất hiện, sáng như tuyết.
Oa oa!
Người mẹ đổ mồ hôi ướt sũng, trong căn nhà gỗ của bộ lạc đơn sơ bỗng xuất hiện tiếng khóc của trẻ con.
Oa oa!
"Là đứa bé trai." Đằng xa vang lên tiếng la vui mừng. Trong bộ lạc nguyên thủy này, đàn ông dường như là lựa chọn tốt nhất.
"Không biết thiên phú tiên thiên của nó là gì?" Một nam tử cao lớn, hùng vĩ nói.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận