Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 418: Hắn Rốt Cuộc Là Ai?

Lại là một ngày khác.
Trong thành Orwell, tiếng người ồn ào, nơi đây đã trở thành thành trì náo nhiệt nhất trong các thành thị gần đó.
Hứa Chỉ tiếp tục giảng về lịch sử ở trong quán bar. Hắn đã giảng tới đoạn Luyện Kim Đại Đế đi đến tuổi già, cuộc đào vong truyền kỳ, cuối cùng sống ra đời thứ hai, đông sơn tái khởi.
“Trở về là thiếu niên như lúc trước!”
Trong quán bar, trong đầu không ít người đã xuất hiện những hình ảnh thực tế, nội tâm chấn động.
“Đường đường là Luyện Kim Đại Đế, chân thân vậy mà lại là một con Slime, quả thực!?”
“Đúng vậy, lấy thân thể ma vật cấp một nhỏ yếu nhất đi đến mạnh nhất thế giới. Đó là hứa hẹn của hắn đối với bảy nữ vu, là lời hứa của một người đàn ông! Hắn dựa vào đó để phấn đấu, cuối cùng cũng thực hiện được giấc mộng xa xôi tưởng chừng như không thể với tới kia.”
“Rất khó để ngược dòng, hắn đã từng trải qua khó khăn và suy sụp ở trong lịch sử dài đằng đẵng.”
“Tình cảm lâu dài nhất của Luyện Kim Đại Đế không vì thành thần, mà là ở lại hồng trần chờ các nàng trở về.”
Tiếp theo, lại một ngày trôi qua, đã giảng tới lúc Luyện Kim Đại Đế chết già.
Vương quốc Babylon năm 804, đó là sự sụp đổ của một thời đại, là năm bi thảm nhất. Các cường giả của các học phái Vu sư, bất luận địch hay bạn đều yên lặng kính rượu, ngay cả Medusa Quân chủ Đại đế cũng cảm khái vạn ngàn.
Vào lúc đó Vương quốc có vô số kẻ âm mưu đoạt quyền, nhưng ước chừng trong trăm ngày tế điển này lại không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy hay ra tay cả. Bọn họ đều lẳng lặng chờ Luyện Kim Đại Đế nhập mộ xong, ngay cả Medusa cũng không lựa chọn ra tay.
Bọn họ rất kính trọng vị Đại đế vĩ đại này, không muốn quấy nhiễu lúc hắn nhập mộ.
Cái loại cảm giác lịch sử dày nặng này như đang ập vào trước mặt mọi người.
Có người nghẹn ngào, “Vương quốc Babylon năm 804, đó là một năm truyền kỳ! Bọn họ tôn trọng vị Vu sư Đại đế hằng cổ này. Hắn vĩ đại, hắn hiền năng, đã tạo nên một thời kỳ huy hoàng cho toàn bộ thế giới!”
“Câu nói khiến ta ấn tượng sâu nhất, chính là: Vu sư đại biểu cho sự thăm dò chân lý và ham học hỏi, cho ta tri thức vô tận thì ta có thể lay động toàn bộ thế giới!”
...
Bọn họ đã chờ đợi đoạn lịch sử này rất lâu rồi, thậm chí là mạo hiểm cả sinh mệnh.
Nhóm Chuẩn Đế này thực sự rất chờ mong chân tướng lịch sử, ngược dòng năm tháng về thời thượng cổ xa xôi, khát vọng muốn biết những đế quốc ngàn năm kia đã từng phát triển như nào trên mảnh đất này. Bọn họ giống như là người càng nghe càng đau khổ, lại vô cùng chờ mong, tại khoảnh khắc mọi thứ hóa thành ngọt rượu ngon lành thì lại vui sướng tràn trề!!
Hận không thể uống một hơi cạn sạch!
Sảng khoái!
Quả thực quá sung sướng!
Biết rõ chân tướng lịch sử thì dù cho bị giết chết thì lại như thế nào?
Thậm chí trong nháy mắt, trong đầu bọn họ liền nhảy lên những suy nghĩ không thực tế, lịch sử chân chính, đối với rất nhiều người mà nói thì nó có dụ hoặc trí mạng.
Nhưng mà tiếp theo, bọn họ lại khẽ nhíu mày, có người nhịn không được mở miệng:
“Lúc Luyện Kim Đại Đế chết, Thần Trí Tuệ lại xuất hiện lần nữa ở trong lịch sử... để tiễn đưa Luyện Kim Đại Đế.”
“Đúng vậy, xuyên suốt qua lịch sử, điều này thật thần kỳ, quá thần bí.”
“Thần Trí Tuệ Hermes rốt cuộc là tồn tại cổ xưa cỡ nào cơ chứ? Hắn du tẩu trong thời gian, xen kẽ dấu chân lịch sử, chứng kiến từng vị anh hùng vĩ đại của các thời đại. Nhưng mà, từ sau thời đại Ma Dược thì lại không thấy bóng dáng...”
“Thời đại Ma Dược của chúng ta đã trải qua ngàn năm, nhưng lại không có dấu vết xuất hiện...”
“Có phải sau này Messiah Quân chủ Đại đế sẽ tự thuật lại về Thần Trí Tuệ Mercurius thần bí nhất trong lịch sử, và bí ẩn thật sự của lịch sử?”
...
Xung quanh đều đang thảo luận, ánh mắt nóng rực, lại sinh ra một sự chờ mong.
Bọn họ đã tận hưởng một khoảng thời gian ở trong quán bar, nhàn nhã uống rượu, nghe những câu chuyện cổ xưa, rất hưu nhàn, không có chiến tranh, hòa thuận. Bọn họ cảm thấy bản thân mình dường như cũng đã hóa thành một Vu sư theo đuổi chân lý, không ngừng tìm sự thật của thời cổ xưa rồi.
“Kết thúc bài giảng đạo, ngài có muốn nói gì không?” Có người mở miệng, “Thần Trí Tuệ Mercurius, bí mật chân chính về nơi ở của chúng thần?”
Hứa Chỉ chỉ cười cười.
Các ngươi muốn ta nói như thế nào?
Dựa theo sự tưởng tượng điên cuồng của Elmin, Medusa để nói?
Hứa Chỉ lắc đầu, nói đùa chứ không phải nói bậy, cải biên chứ không phải loạn biên. Thứ hắn muốn giảng là lịch sử chân thật, mà không phải là những thứ vô căn cứ, cho nên phương diện này đương nhiên là cứ nhảy qua.
Nhưng sự tươi cười của Hứa Chỉ ở trong mắt mọi người lại trở thành một loại cao thâm khó đoán, tựa hồ là phục bút nào đó.
Hứa Chỉ nói xong, khiến cho mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Ngày mai, thần thoại Babylon, chương 17: Thời đại Tà Thần.”
...
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Chỉ bình tĩnh giảng giải về thời đại Tà Thần Cthulhu. Đây là một thời đại thành thần, cũng là thời đại mà Vu sư ngã xuống, Hứa Chỉ cũng đã giảng gần tới phần cuối cùng của lịch sử rồi.
Hắn nói rất tinh tế, vô cùng nghiêm túc.
Bản thân mình hứng thú đi làm người thi sĩ hát rong, mang theo tâm huyết dâng trào để giảng lịch sử trong quán bar, nhưng nói ra cũng rất vui vẻ, khán giả nghe được cũng vui sướng. Nhóm Chuẩn Đế này đã sống mấy trăm năm, lúc này cũng đã buông xuống toàn bộ lo âu, tâm cũng không khát vọng trở nên mạnh mẽ nữa, bọn họ đều thả lỏng xuống, vô cùng nhẹ nhàng sung sướng.
Những ngày như vậy thật sự không tệ chút nào.
Hứa Chỉ cảm thấy đây là một chặng đường rất thú vị.
Chuyện xưa vẫn tiếp tục được giảng, dần dần, mọi người ở trong chuyện xưa đều cảm nhận được sự bi thương, lưu lạc của thời đại, thậm chí chấp nhận chết, chủ động dâng lên sinh mệnh của mình. Tại thời điểm người anh hùng dũng cảm Elmin gian nan đi về phía trước, đã khiến cảm xúc của mọi người lên đến đỉnh điểm.
Vô số người rơi lệ.
“Đã chết! Ô ô ô! Tất cả đều đã chết! Vua của Bán Thú Nhân Emery! Nữ vu Thủy tổ Circe! Người theo đuổi tình nghĩa cả đời Charlotte...”
“Lịch sử sẽ nhớ kỹ thời đại này, nhóm Vu sư cổ xưa theo đuổi chân lý kia đã sáng lập nên Minh Giới cho hậu nhân chúng ta, nền văn minh Vu sư ngàn năm nay đã tích lũy vô số người chết, mất đi vô số sinh mệnh vào một thân thể, chỉ để cho một người thành Thần!”
Có người khóc rống, phảng phất thấy được bài ca lịch sử nhân loại của ngàn năm kia.
Hứa Chỉ nhàn nhạt mở miệng, dường như cũng đang nhớ lại, kể lại đoạn cuối cùng của thời đại này, kết thúc nó, “Cuối cùng, Elmin thành thần, đánh bại Tà Thần Cthulhu, Medusa thu hoạch máu vĩnh sinh, chiếm cứ thân thể Tà Thần Cthulhu, hóa thành Ma Thần khởi nguyên —— Medusa!”
Biểu tình của mọi người xung quanh đều là kinh ngạc, đây là chân tướng lịch sử.
Mà trong toàn thành, nhóm cường giả tại các khách điếm, quán bar, phòng ốc nghe thế thì sắc mặt đều hoảng hốt, lập tức thay đổi, mang theo sự phức tạp và khủng hoảng.
“Đây là… lai lịch chân chính của Ma Thần khởi nguyên!”
Toàn bộ người trong thành Orwell, ngay cả các cường giả đều bị chấn động.
Nhưng mà, cứ tiếp tục nói về lịch sử của người cầm quyền như vậy thì lấy tính cách của Medusa, vị Messiah Quân chủ Đại đế này có khả năng sẽ...
Hứa Chỉ nhàn nhạt mở miệng, tính toán làm thế nào để hoàn thành đoạn lộ trình này đến nơi đến chốn, “Ngày mai sẽ giảng về đoạn lịch sử cuối cùng, cũng là đoạn thời gian mà ta muốn kết thúc, thời đại Ma Dược. Chương 419: Sứ Giả Của Medusa
Tin tức thứ nhất rất nhanh đã được truyền đi qua rất nhiều thành phố của thời đại Ma Dược:
Messiah Quân chủ Đại đế đang giảng về lịch sử ngàn năm qua, đã gần kết thúc, sắp giảng về thời đại của mình!
“Giảng về thời đại của chính mình?”
“Lấy thời đại ngàn năm trước của Messiah Quân chủ Đại đế làm đoạn kết cho câu chuyện lịch sử?”
Gương mặt của rất nhiều người đều hơi thay đổi.
Bọn họ đều cảm giác được sự nặng nề từ trong đó, cũng cảm nhận được sự thần bí và cường đại của vị Messiah Quân chủ Đại đế thức tỉnh từ viễn cổ này. Hắn vậy mà muốn kể về thời đại cổ xưa ngàn năm trước, thời đại của chính mình, lấy đó để kết thúc.
Như vậy, hắn nói là giảng về thời đại Messiah Quân chủ Đại đế của mình là sẽ kể về cả đời của mình sao?
Nói về bí mật ngàn năm của mình?
Nói về thân phận thật sự rốt cuộc là ai?
Nói về lý do mà mình có thể biết được những chuyện xưa?
“Nếu không đi lắng nghe đoạn lịch sử cổ xưa ngàn năm này thì ngươi sẽ hối hận cả đời.” Sắc mặt các cường giả khá bình tĩnh.
“Đi, cho dù là có khả năng tử vong, gặp được Quân chủ Đại đế mà Ma Thần phái tới đánh chết Messiah Đại đế, dù sẽ bị liên lụy, ta cũng phải đi.”
“Sự mạo hiểm này, rất đáng giá.”
...
Vô số người đều đang cảm khái.
Vốn dĩ, có một số người đã hạ quyết tâm rời đi, không lẫn vào vũng nước đục này nữa, nhưng vẫn là nhịn không được tò mò, lại chạy đến lần nữa, trở về thành Orwell.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, còn có thể hại chết người.
Danh tiếng của Messiah Quân chủ Đại đế lúc này đã vang khắp toàn bộ đại lục của thời đại Ma Dược. Những sự kiện lịch sử giờ đây đã hóa thành những hình ảnh cuồn cuộn, hiện lên trong mắt mọi người một lần nữa.
Một đêm này, Hứa Chỉ lại rất bình tĩnh.
Messiah là người mở ra thời đại Ma Dược, đây cũng coi như là phần cuối của chuyến đi giảng lịch sử của mình đi.
Những sự việc sau thời đại Ma Dược cách hiện tại cũng không quá xa xôi, người dân đương nhiên là sẽ ghi lại thật sự rõ ràng, chưa từng đánh rơi văn minh Ma Dược của mình, cho nên không cần hắn tới giảng làm gì.
“Thời đại của Messiah thật ngắn, ngày mai nói xong, ta muốn rời khỏi quán bar.” Trên bàn cơm, Hứa Chỉ mở miệng.
“Ngài nói xong thì muốn đi đâu?”
Trên bàn cơm, Sheila vô cùng khẩn trương, thậm chí lại bắt đầu có chút nói lắp, nói năng lộn xộn, “Không phải là đợi một vị Quân chủ Đại đế cổ xưa đến rồi động thủ với thúc thúc sao?”
Hứa Chỉ nhàn nhạt nói: “Bọn họ rất có thể sẽ không tới, dù cho ta có bày ra nhiều bí mật khiến bọn họ phải đỏ mắt đi chăng nữa.”
Đầu óc Sheila trống rỗng.
Sẽ không tới?
Đây là có ý gì?
Là những Quân chủ Đại đế kia, bọn họ sợ sao...
Đôi mắt nàng bỗng nhiên hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được, nhìn bóng dáng người thanh niên tóc đen mắt đen này, không ngừng sắp xếp lại suy nghĩ.
Nó có nghĩa là những Quân chủ Đại đế cổ xưa thống trị từng thời đại Ma Dược đều sợ hãi Messiah Quân chủ Đại đế?
Vậy Ma thần khởi nguyên thì sao?
Không đến mức phải sợ hãi chứ?
Trong đầu Sheila đang không ngừng nghiền ngẫm, cũng bộc phát ra sự chờ mong mãnh liệt giống như các vị Chuẩn Đế khác.
Chờ mong!
Chờ mong chân tướng vào ngày mai!
Ánh mắt nàng nóng như lửa, thân thể mềm mại đang thu dọn giá rượu ở trong quán bar cũng bắt đầu run lên.
Nàng cũng giống như những người nghe và các cường giả kia, đều chờ mong ngày giảng về thời đại lịch sử cuối cùng, thời đại thuộc về Messiah thúc thúc, một vị đại đế trấn áp toàn bộ thiên hạ!
...
Ngày thứ hai, vẫn là bầu trời đen nhánh.
Đêm trên mảnh đất này kéo dài ước chừng 50 năm, bầu trời vĩnh viễn bị bao phủ ở trong cảnh đen tối.
Khắp thành Orwell chật ních người, xưa nay chưa từng có, thậm chí đến đỉnh điểm còn hội tụ non nửa cường giả của thời đại Ma Dược, quả thực khiến người không thể tưởng tượng được.
Loại thịnh thế này, trăm năm không có.
Chỉ lúc mà các Quân chủ Đại đế đăng cơ trước đây, ở Vương đô mới có thịnh thế như vậy.
Lúc này, Hứa Chỉ đã nói được một đoạn thời gian.
“Ngay lúc này, Vua của Bán Thú Nhân Blomley đã thâm nhập vào lãnh thổ nhân loại, sử dụng gen dược tề, không ngừng biến nhân loại thành Bán Thú Nhân, khiến cho số lượng quân đội của Bán Thú Nhân dần lên tới cả vạn người. Hắn ta một đường cảm nhiễm và đồng hóa, lấy phương thức sấm rền gió cuốn tiến quân tập kích bất ngờ.
Vương đô rất nhanh đã bị phá hủy, Wesley Quân chủ Đại đế đào vong. Lúc này, Ebert lại trở về từ biên cảnh, hành động theo cảm tình của hắn đã chặt đứt hy vọng cuối cùng của cả nhân loại... Vương quốc loài người đã sắp bị diệt sạch.”
Nhóm người xung quanh đều yên lặng lắng nghe, vô cùng nghiêm túc.
“Nhưng đúng lúc này, ở trong ngọn núi mà bọn họ đang bị bao vây tiễu trừ bỗng nhiên có một sinh linh giáng xuống từ trên trời... Hắn tự xưng Messiah, không ai biết hắn đến từ đâu hay muốn đi đâu cả. Hắn là vị Đại đế thần bí nhất trong toàn bộ lịch sử Ma Dược, lúc đó hắn không phải vì muốn cứu vớt nhân loại, mà là muốn thống nhất cả mặt đất...” Giọng nói Hứa Chỉ nhẹ nhàng, giống như là đang tự thuật lại những chuyện xưa cho người khác nghe vậy.
Trời ạ!
Chỉ giảng có như vậy thôi sao?
Có người nghe xong một lúc lâu rồi vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Đây chỉ là lời tự thuật từ góc độ người đứng xem, không có ý định công bố thân phận của mình.
Bọn họ vốn dĩ vô cùng chờ mong, kết quả lại không nói ra một chút mấu chốt huyền bí nào, rất nhiều người đều không thỏa mãn, đây đúng là đánh vào sự tò mò của người khác mà!
“Đáng giận! Quả nhiên là như thế này!”
“Ta đã đoán là phong cách sẽ giống như lúc trước, sẽ giảng qua dù sẽ không tỉ mỉ. Nếu không thì dưới cái nhìn của một người ngâm thơ, lúc trước cũng sẽ không giảng về thân thế thật sự của Luyện Kim Đại Đế, rốt cuộc từ đâu mà đến; cũng sẽ không giảng về phương pháp thành thần cụ thể của Elmin Quân chủ Đại đế...”
“Vậy... Vì sao lại không nói?”
“Chẳng lẽ là có ẩn tình khác?”
“Có lẽ là cơ mật đáng sợ nhất trong lịch sử thế giới, không phải thứ mà chúng ta có thể nghe!”
...
Dù đã sớm đoán được, nhưng bọn hắn vẫn rất là đau lòng.
Chính mình liều chết ở lại đây, chính là để nghe đại kết cục, vạch trần toàn bộ chân tướng của lịch sử thế giới, bí mật về Messiah Quân chủ Đại đế, kết quả cái gì cũng đều không nói?
Ngược lại thì Sheila lại nghe vô cùng nghiêm túc, dựng lỗ tai lên, sợ bỏ lỡ một chữ.
Đối với nàng mà nói thì thân phận thật sự của thúc thúc không quan trọng, cái gì mà che giấu bí mật kinh thiên toàn bộ thế giới cũng không đáng để quan tâm, dù sao thì mình cũng chỉ là một người bình thường. Ngược lại, nàng rất muốn nghe về thời đại kia, thời đại vinh quang mà Messiah thúc thúc trấn áp thiên hạ.
Người thanh niên tóc đen mắt đen tiếp tục lên tiếng ở trong quán bar, “Hắn bình định toàn bộ thời đại, lại không quân lâm thiên hạ, không có tham vọng quyền thế, chỉ muốn du tẩu khắp thế giới, yêu thích rượu ngon và dạo chơi...”
Người thi sĩ nói xong, bỗng nhiên như nhìn thấy đồ vật gì đó thú vị, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Một đạo u linh nửa trong suốt chợt lóe, trong quán bar xuất hiện một u linh nửa trong suốt, là một vị lão nhân đầu bạc, gương mặt khô héo nhưng đôi mắt lại không có sự vẩn đục của tuổi già mà lại lấp lánh như sao trời.
Sheila chưa bao giờ gặp qua người có đôi mắt sáng như thế.
“Ebert, một ngàn năm không gặp, ngươi đã già đến mức không nhìn nổi rồi.” Hứa Chỉ mở miệng nói.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận