Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 304: Kế Hoạch Toàn Thắng

Nơi xa, một vị Phong Tinh Linh cũng giật mình. Nàng nhìn bộ lạc Ám Dạ Tinh Linh mà mình có thể lập tức bắt lấy nhưng đột nhiên lại xuất hiện một Ám Dạ Tinh Linh giết tới, vậy mà lại có thể đánh bại vô số chiến sĩ Tinh Linh của các nàng từ bốn phía.
“Không thể tha thứ.”
Nàng nhíu mày, cảm thấy kỹ xảo chiến đấu của đối phương không được lưu loát, nhưng hơi thở khủng bố kia lại khiến người hoảng sợ.
“Tựa hồ là một loại uy áp nào đó giống như cự long, ngửi được hơi thở thì trong nháy mắt sẽ ngã xuống, không thể tới gần nàng.” Phong Tinh Linh nâng cung tiễn lên, chậm rãi nhắm về nơi xa, giống như một thích khách ẩn núp đang tìm kiếm thời cơ tốt nhất.
Qua mười mấy giây, đôi mắt nàng hơi hơi nhíu lại.
Xoát!
Một tiếng gió rất nhỏ đến khó có thể nghe được cùng với lưu quang, hung hăng bay về phía nơi xa.
Mộc Mộc đang chạy như bay ở trong đám Tinh Linh, trong nháy mắt da đầu nổ tung, cảm thấy như bị thứ gì theo dõi khiến hắn nổi lên một mảnh da gà. Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể nhanh chóng chếch đi thân hình, né tránh điểm yếu hại.
Phốc!
Bụng nhỏ của nàng nháy mắt đã trúng mũi tên.
Đau đau đau đau!
Nàng nháy mắt liền đau đến nhe răng trợn mắt, lại nhìn chằm chằm vào ham muốn sống mãnh liệt, bèn hung hăng rút mũi tên nhọn ra, quăng trên mặt đất.
Nàng hít sâu một hơi.
Chính mình là cấp năm nhưng mà lại thiếu chút nữa bị cấp bốn giết chết, một người xuyên không như mình còn bị người ta vượt cấp khiêu chiến....
“Nàng bị trọng thương!”
“Nhân cơ hội giết chết nàng!”
Phong Tinh Linh và Thủy Tinh Linh đều gầm nhẹ lên, lập tức mừng rỡ như điên.
“Kinh nghiệm chiến đấu của ta không đủ, nhưng vị trí hiện tại của ngươi đã bị ta tìm được rồi, sẽ thoát được sao?” Hai chân nàng nhoáng lên, hình thành nên một cú đá ngang về phía trước. Bởi vì vận động quá mức kịch liệt mà cả người nàng đều đổ đầy mồ hôi, ngay cả hai chân cũng đổ mồ hôi. Vị cay lập tức lại càng thêm dày đặc, nháy mắt khiến cho đám Tinh Linh đang đến gần ngã xuống.
Vô số Tinh Linh đều kêu rên, té ngã trên đất, che lại hai mắt kêu thảm thiết.
“Chưa nói đến việc thực vật ớt cay mà ta tiến hóa thành dùng tốt hơn nhiều so với đại bộ phận kịch độc, ngoài ra còn có thể tự mình không ngừng sinh sản. Hơn nữa đặc tính ‘ cay ’ khiến cho năng lực khuếch tán trở nên vô cùng mạnh mẽ, có thể thông qua hô hấp, đôi mắt, làn da mà cảm giác được cay, lợi dụng tất cả mọi chỗ để thẩm thấu vào thân thể.”
Đạp đạp đạp!
Nàng nhanh chóng chạy như bay rồi lại chậm rãi rút bao tay bằng da màu đen ra, lộ ra bàn tay trắng nõn. Nàng cắn đầu ngón tay, đem máu bôi lên miệng vết thương đỏ tươi ở trên bụng nhỏ.
Tuy rằng chỉ cần vuốt ve miệng vết thương là có tác dụng, nhưng để hiệu quả nhanh nhất thì vẫn phải dùng máu tươi.
“Trong nháy mắt đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Nàng che lại eo, một đường chạy như điên, lại có chút khập khiễng.
“Nàng lại đang làm gì vậy? Miệng vết thương nháy mắt đã không còn chảy máu nữa?” Sắc mặt thủ lĩnh Phong Tinh Linh kia nháy mắt thay đổi, quay đầu muốn chạy trốn, nhưng làm sao thoát được Tinh Linh cấp năm?
Phụt!
Mộc Mộc bay càng ngày càng nhanh, hung hăng đá một cái vào mặt đối phương.
Trong nháy mắt mà bàn chân in trên khuôn mặt của đối phương liền lưu lại một dấu chân đỏ bừng rồi nó nhanh chóng trở nên đỏ thẫm và biến thành màu đen. Mặt nàng bỗng nhiên sưng to, giống như bị ong vò vẽ đốt thành đầu heo, lập tức nằm trên mặt đất mà kêu rên.
“Mặt của ta, mặt của ta....”
Thậm chí, mặt nàng đã bị cay đến mức bắt đầu thối rữa, bắt đầu hủy dung, giống như là sau khi ăn lại lửa thì khóe miệng và môi bắt đầu thối rữa.
“Nếu không phải sinh linh cấp bốn thì phỏng chừng đã trực tiếp chết luôn rồi.” Mộc Mộc quay đầu rời đi.
Phải biết rằng, độ cay của một số loại ớt khủng bố được trồng trên trái đất có thể lên đến trăm vạn, chỉ cần vuốt những ớt cay đó thôi cũng đủ để cho tay đỏ lên, đau đớn cay rát, cảm giác giống như là đụng tới hành tây, tinh dầu...
Huống chi, trước mắt là do thụ yêu cấp năm nuôi dưỡng, độ cay khủng bố kia đã vượt qua mấy ngàn vạn?
“Tiếp tục san bằng các nàng!”
Hai chân Mộc Mộc đã không còn thuộc về phạm trù mỹ thực cay rát nữa mà đã hóa thành vũ khí độc tố sinh hóa khủng bố nhất, đang sải bước rời đi.
Nhưng rất nhanh nàng lại phát hiện sau khi nàng đánh tan thủ lĩnh Phong Tinh Linh thì toàn quân của các nàng liền tan rã, đều sợ hãi uy áp hơi thở khủng bố kia của nàng, bắt đầu chạy trốn.
Sau mấy giờ ngắn ngủi, chiến tranh liền kết thúc.
“Ngươi...là Mộc Mộc sao?” Sirin đi tới, nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy.” Mộc Mộc lộ ra mỉm cười, quay đầu nhìn nhóm Ám Dạ Tinh Linh tỷ tỷ với những vết thương chồng chất, “Ta đã trở thành Ám Dạ Tinh Linh, được Ám Dạ Tinh Linh của cổ thụ Sinh Mệnh ban danh, gọi là Yumia.... Chúng ta trở về rồi lại nói tiếp.”
“Thật tốt quá!”
Sirin muốn tới gần.
Nhưng nàng trong nháy mắt liền bóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ lên một mảnh, đôi mắt cũng bị sặc đến không mở ra được, cọ cọ rồi lùi lại vài bước, hoảng sợ nhìn trước mắt, “A!! Đôi mắt của ta, cay quá! Có thể đem uy áp của ngươi thu hồi lại hay không, khí tức của ngươi đáng sợ giống như cự long vậy, quá cường đại. Chúng ta căn bản không có biện pháp tới gần ngươi!”
Mộc Mộc sợ ngây người.
Hắn vội vàng che hai chân lại, cũng không biết làm sao để thu liễm hơi thở.
Nấm chân của ta đã bắt đầu phóng ra ngoài rồi sao? Ta không có đủ khả năng để khống chế sao?
Các vị Ám Dạ Tinh Linh đều đứng cách xa, không dám tới gần, vừa kinh ngạc vừa khó chịu.
Kinh ngạc đương nhiên là do một thực vật đầu bếp lại bỗng nhiên trở nên vô cùng cường đại, cứu vớt nguy cơ diệt tộc của Ám Dạ Tinh Linh. Thậm chí ngay cả các nàng tới gần cũng đều sẽ bị sặc đến mức ngã xuống đất, không mở mắt ra được. Khó chịu chính là không biết nên xử lý cỗ uy áp đang phóng ra bên ngoài này như thế nào đây!
Cuối cùng, vẫn là Minnie mở miệng nói: “Uy áp của cự long trong truyền thuyết là đến từ đầu của hắn, mà uy áp của ngươi lại đến từ hai chân! Lại không có khả năng tự mình khống chế, chỉ có thể nghĩ cách che chắn.”
Nàng dứt lời liền để một đám Tinh Linh bắt đầu cởi giày mình ra, đi tìm mấy đôi giày da thú có tính bền chắc nhất, cải tạo ngay tại chỗ, biến thành một đôi giày da thú cao ống màu đen, thậm chí là cao đến đùi, sau đó ném cho nàng, “Cái này hẳn là có thể che chắn uy áp cường đại của ngươi đi.”
Mộc Mộc vội vàng đeo vào, hơi thở đáng sợ mới dần dần ngừng khuếch tán, nhưng vẫn còn lưu lại dư vị, sặc cay khiến mọi người có chút khó chịu. Đây là một loại thực vật sinh ra độc tố đáng sợ.
“Quá lợi hại! Thì ra đi giày vào là có thể che chắn được cỗ hơi thở khủng bố phát ra từ trên chân.”
Ám Dạ Tinh Linh xung quanh vô cùng kích động, đều rất tò mò về loại uy áp mới tinh này. Sau đó, mọi người cùng nhau thu dọn lại chiến trường rồi trở về.
“Đúng rồi, ta có thể giúp các ngươi chữa thương.” Ở trên đường, Mộc Mộc bỏ bao tay xuống, vuốt ve miệng vết thương của các Tinh Linh, trợ giúp chữa thương, khiến cho chúng Tinh Linh càng thêm kích động.
Hai chân mang theo hơi thở tử vong khủng bố, đôi tay lại mang theo hơi thở sinh mệnh. Một tay sinh, một chân chết, ẩn chứa hai mặt chính của thực vật, loại thiên phú này cũng quá khủng bố rồi.
Celine nhịn không được mở miệng hỏi: “Yumia, uy áp của ngươi thật đáng sợ. Ta phải làm thế nào mới có thể có uy áp khủng bố giống như ngươi vậy? Chỉ cần ngửi phải hơi thở liền không mở mắt ra được, chỉ có thể mặc người xâu xé.”
Ánh mắt của Ám Dạ Tinh Linh xung quanh cũng sáng như tuyết, nhìn chằm chằm nàng.
Các nàng cảm thấy đã được mở rộng tầm mắt!
Thì ra uy áp của cự long đến từ đầu, còn uy áp của Ám Dạ Tinh Linh chúng ta lại đến từ hai chân!
“Các ngươi cũng muốn có được hai chân như vậy?” Yumia cười gượng một tiếng, trả lời: “Ta là Tinh Linh đặc thù, không giống với Tinh Linh bình thường các ngươi, tự mang thiên phú, các ngươi tạm thời không thể học được.”
Tinh Linh xung quanh đều thất vọng.
Lực lượng uy áp khủng bố đến khó tưởng tượng được như vậy, ai cũng muốn đạt được.
Lúc về tới bộ lạc Ám Dạ Tinh Linh, Mộc Mộc mới chân chính hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này. Hắn tuy rằng không có giết chết một Tinh Linh nào, nhưng những tù binh kia đều bị Ám Dạ Tinh Linh khác giết chết rồi chôn ở dưới cây cổ thụ của Tinh Linh, trở thành chất dinh dưỡng.
Toàn bộ bộ lạc hoan hô lên.
“Kế hoạch toàn thắng!”
“Chúng ta đã chết hơn 70 tộc nhân, hiện tại đã bắt hơn một trăm Tinh Linh làm tù binh. Có lẽ tuy rằng một khối thi thể không thể hoàn toàn chuyển hóa thành một Tinh Linh, nhưng chúng ta cũng có thể khôi phục lại hơn 50 tộc nhân.”
“Chúng ta chúc mừng, ăn mỹ thực đi!” Mộc Mộc duyên dáng yêu kiều, hóa thành một đầu bếp nữ xinh đẹp cầm lấy dao bắt đầu cắt thịt, nấu nướng lên, lấy ra thi thể Thất Diệu Bảo Thụ của mình trước đây.
Mà từ cổ thụ Ám Dạ Sinh Mệnh lại truyền đến giọng nói sâu kín, tựa hồ đang lặp lại lời nói lúc trước của sinh vật trọng sinh kỳ dị này, “Quả nhiên là như vậy sao? Là nguy cơ, cũng là kỳ ngộ.”
------
Bạn cần đăng nhập để bình luận