Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 335: Thần Tính, Thú Tính, Đều Là Nhân Tính (Thượng)

Bành!
Bành! Bành!
Tất cả đá lớn màu đen bị chặt thành những vết rạn.
Một đao.
Lại một đao.
A Sửu bắt đầu luyện tập đến nay đã được hơn ba mươi năm, ngày qua ngày, năm qua năm, mỗi ngày trừ ăn cơm và đi ngủ ra thì chính là luyện đao. Hắn tựa như một người máy, mỗi ngày luyện đao hơn mười tiếng đồng hồ.
Thanh đao của hắn, nhìn qua trông vẫn đơn giản như cũ, thẳng tắp, không có cầu kỳ nhất thời, đơn giản đến mức làm người ta nhìn thấu.
“Hắn không có bất kỳ tạp niệm gì, luyện đao có thể khiến cho hắn vui sướng, là ý nghĩa duy nhất trong cuộc đời hắn.”
Đây là đánh giá của đám người về hắn.
A Sửu này, nghe nói là người do thuỷ tổ Irrfan đưa tới, dường như có một loại hình thái biến thân chiến đấu nào đó, sở hữu tiềm năng to lớn tương tự như thủy tổ Irrfan.
Ban đầu, Arthur cũng rất quan tâm chiếu cố, dù sao hắn bẩm sinh cường đại giống như Tinh linh cao cấp, lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì có tu vi cấp bốn, lúc đó, Arthur thấy thiếu niên này suốt ngày thích vung vẩy một chuôi búa xấu xí, thuận tay cho hắn một thanh trường đao sắc bén.
Thế là A Sửu vô cùng tùy tiện, liền bắt đầu ném đầu búa xuống, bắt đầu vung đao.
Nhưng về sau dần dần phát hiện, A Sửu dường như không có hình thái chiến đấu, chỉ có một cái thân thể hình người xấu xí như thế, đồng thời ba mươi năm tiếp theo, thường cách một đoạn thời gian, tu vi của hắn sẽ chốc chốc giảm xuống, luôn luôn duy trì ở trình độ cấp năm.
Thời gian dần trôi qua, Arthur thất vọng về hắn, và không quan tâm đến nữa.
Đây là một nhân loại có IQ thấp kém, thậm chí giống như một tên đần độn, ngươi bình thường nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ im lặng lắng nghe, vừa nghe vừa vung đao, không có phản ứng gì khác.
“Đây chính là khiếm khuyết của nhân loại chúng ta mà! Không chỉ bị bệnh tật quấy nhiễu, còn xuất hiện một chút dị dạng.”
Có người mơ ước hình thái hoàn mỹ của tộc Tinh linh.
Thậm chí vô số năm trôi qua, có một số ít người dần dần hình thành thói quen, có những điều bí mật không thể trao đổi với người khác, sẽ vụng trộm đi thì thầm kể ra với A Sửu đang vung đao, sám hối, tâm sự, cầu nguyện, phảng phất như hắn không có nghe được vậy, vẫn như cũ vung đao, cũng sẽ không đem bí mật nói cho người khác.
A Sửu ngốc nghếch, hắn là một người lắng nghe vô cùng hợp cách.
Thời gian dần trôi qua, ba mươi năm tiếp theo, hắn đạt được một biệt danh “Người lắng nghe A Sửu”.
Rất nhiều người đều hình thành thói quen đi cầu nguyện, thổ lộ, thậm chí một số kẻ trộm cướp, côn đồ, cũng sẽ bởi vì không có người để khoe khoang, đi tìm đến A Sửu, kể ra chiến tích khiến chính mình dương dương đắc ý, sau đó tiếp tục đi ăn trộm.
Hàng ngày, A Sửu đều ở nguyên trên núi vung đao, tạo thành một bức tranh phong cảnh.
Hắn có thể nghe được rất nhiều chuyện xấu xa, dơ bẩn mà nhiều người cả đời cũng sẽ không nghe được, thiếu nữ tinh khiết tâm sự yêu đương, lão nhân sám hối, hay những phiền não của cường giả tu luyện, đến nỗi nghèo khó làm người ta cực khổ...
A Sửu lắng nghe nhiều chuyện vụn vặt trong cuộc sống hồng trần như vậy, nhân tính thiện ác, nhưng hắn phảng phất như không có nghe thấy, đao thế vẫn vững vàng, không có bị chuyện phàm trần ảnh hưởng, một đao một đao tinh chuẩn lặp lại rơi ở trên lưỡi đao.
Luyện tập vung đao, dường như là toàn bộ nhân sinh của A Sửu.
Keng!
Keng!
Keng!
Một vách núi to lớn trước mặt, A Sửu vẫn đều đều vung đao.
Lúc này nhân loại sắp gặp Tận thế, có rất nhiều người đứng cầu nguyện ở sau lưng hắn, thậm chí số lượng vượt xa toàn bộ những người đến đây suốt ba mươi năm qua, lão nhân, phụ nữ, trẻ nhỏ, tráng niên, đều tới cầu nguyện thành tâm trước khi chết.
Đây là thói quen an ủi tinh thần mà bọn hắn đã dưỡng thành trong hơn ba mươi năm, hiện tại vẫn tiếp tục như cũ.
Trước đây, bọn họ đều đến đây một mình, ở thời điểm xung quanh không người mà vụng trộm kể ra tâm sự, thế nhưng trước mắt phải đối mặt với tử vong, đã không cần che giấu bí mật, không cần để ý ánh mắt của những người khác, mỗi người đều đang thì thào ngôn từ, thổ lộ hết với một đối tượng: Người lắng nghe A Sửu.
Keng keng keng!
A Sửu vung vẩy thanh đao, vẫn có vẻ không phát giác ra điều gì, ở trong vô số âm thanh khe khẽ của vô số người, vẫn vung đao như cũ.
Ngày đầu tiên sau khi Tuyên chiến trôi qua.
Vô số người đều đang cầu nguyện, bọn họ kể ra trải nghiệm ngày hôm nay, một vài tên côn đồ lâm vào điên cuồng, khắp nơi cướp bóc đốt giết, lại bị dũng sĩ nhân loại ngăn cản, đây là ngày đen tối nhất trong thảm họa.
Ngày thứ hai trôi qua.
Một ngày này, sự an toàn của người dân đã được bảo đảm, mọi người từ tình trạng rối loạn dần dần trở nên ổn định, bắt đầu cầu nguyện cho điểm cuối nhân sinh, bọn họ ở trước mặt A Sửu, dần dần bắt đầu nói chuyện với nhau, liên lạc, thảo luận, bên trong tiếng khóc lóc tràn ngập âm thanh nức nở.
Ngay cả những tên trộm vặt, trộm chuyên nghiệp hay cường đạo, cũng ở cùng đám người, thẳng thắng kêu rên khóc lớn.
Đồng thời bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra một chuyện đáng sợ: Dường như A Sửu không chỉ một người.
“Cái gì, ở nơi bộ lạc các ngươi sinh sống, trên núi cũng có một tên A Sửu? Đang không ngừng vung đao!?”
“A Sửu không phải cùng những nạn dân chúng ta chạy nạn từ xa tới đây, mà là vẫn luôn ở bên dãy núi này?”
“Bên phía chúng ta, cũng có một tên A Sửu, không ngừng vung đao, mọi người chúng ta đều gọi hắn là A Sửu ngu ngốc! Chúng ta cũng hay nói chuyện và tâm sự cùng hắn!”
“Chúng ta gọi hắn là A Sửu chậm chạp! Cũng không khác lắm!”
“Bên bộ lạc các ngươi, bên bộ lạc chúng ta... Cộng lại, tất cả đã có bốn tên A Sửu rồi?”
...
Keng!
Keng keng!
A Sửu vẫn đang vung đao như cũ.
Thế nhưng người dân cầu nguyện lại rơi vào cảm giác vô cùng quỷ dị.
Trước đây, bộ lạc nhân loại khá nguyên thủy, đồng thời phân bố trốn tránh ở bên trong rừng rậm, từng người trốn tránh tộc Tinh linh truy sát, gần như không liên hệ với nhau, coi như loại hình cường giả như Arthur, cũng không có thời gian đi liên hệ tất cả các bộ lạc, mà hiện giờ đại tai nạn bùng nổ, mọi người bị giết chết, chỉ còn lại có một số nhỏ nạn dân tập trung ở một chỗ, mọi người liên hệ tin tức, mới phát hiện ra sự thật khủng bố này.
“A Sửu, thật sự là kẻ ngu muội sao?”
“Hắn đến cùng là...”
Đến ngày thứ ba.
Nhân loại vẫn đang cầu khẩn, tuy rằng toàn bộ mọi người đều không thờ ơ, nhưng bởi vì hôm nay chính là cuộc chiến cuối cùng, Nhân tộc Arthur khiêu chiến với đại đế Yumia tộc Tinh linh, quyết định nhân loại cuối cùng vận mệnh.
Tại giờ khắc này.
Bầu trời rung chuyển, không gian xào xạc tiếng lá cây.
Bên trong tầng mây mơ hồ lộ ra một tia sáng, một tia sáng trắng thánh khiết vẩy xuống khe núi, giống như chùm mũi tên ánh sáng, mười một vị tồn tại cổ xưa vĩ đại tập trung ánh mắt ở mảnh đất thế gian này.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận