Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 355: Thần đạo

"Ngươi là. . ." Hồ Nhân Nông mở miệng hỏi.
Gương mặt thanh niên kia cực kỳ phổ thông, dường như một người bệnh tâm thần, hoàn toàn không để ý tới hắn, tiếp tục khoa tay múa chân.
Hồ Nhân Nông không hề để ý nữa, từ từ cúi đầu nhìn chữ viết trên mặt đất. Đột nhiên gương mặt hắn dần dần biến hóa, tựa như trong đó ẩn chứa một loại toán học nào đó, "Đây là cái gì?"
Dường như thanh niên không hề nghe thấy.
Hồ Nhân Nông tò mò, không ngừng tiếp xúc, dần dần phát hiện đây là một người vô cùng kỳ quái.
Dường như người thanh niên này lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, đói thì ăn cỏ dại và vỏ cây, ngươi cùng hắn nói chuyện hắn cũng không trả lời, nhưng thảo luận với hắn chuyện liên quan tới việc học tập thì hắn sẽ trả lời, hơn nữa còn trao đổi với ngươi.
"Giống như một công cụ học tập không có tình cảm. . ."
Hồ Nhân Nông ngẩn ra, thở dài cho sự thuần túy và không tỳ vết của thiếu niên này. Mình đọc sách ròng rã mấy chục năm cũng không có thuần túy khắc khổ như vậy, nghị lực này đáng để cho người khác khen ngợi, "Hắn trời sinh chính là vì học tập mà sống, một mực học tập và đọc sách. Nếu như ngươi muốn hắn đáp lại. . . Cũng chỉ có thể trao đổi kiến thức với hắn."
"Đề bài này, ngươi có ý kiến gì không?" Thanh niên bỗng nhiên đưa qua một đề bài.
"Đề bài này chưa từng thấy, hình như không thuộc về thế giới này."
Hồ Nhân Nông tinh thông toán học cũng không khỏi thầm giật mình, cùng nhau giải bài toán, từ quy tắc học tập cơ bản đến bắt đầu giải đề, hao tốn mất mấy ngày.
Lập tức thanh niên kia cảm kích, lộ ra chút chất phác, "Ngươi rất giỏi, đã giải quyết nghi vấn trong học tập giúp ta. Trao đổi đồng giá, ta sẽ giao cho ngươi kiến thức tương ứng."
Hắn dứt lời, xoay người tiếp tục đọc sách rồi rời đi.
Hồ Nhân Nông nhìn quyển sách trong tay. Nó không có bất kỳ chữ viết nào, nhưng dường như trên đó có vô số chữ viết vậy, để cho hắn như mê như say, đồng thời có chút không hiểu, "Vô Tự Thiên Thư?"
"Vậy ngươi nói, phải làm thế nào tinh luyện hương hỏa?" Hắn không nhịn được liền mở miệng hỏi.
Thanh niên giống như khí giới vậy, nhìn quyển sách trên tay một chút, hình như đang tìm gì đó, "Có lẽ có liên quan tới ý chí của cá nhân."
cả người Hồ Nhân Nông chấn động một cái, không nhịn được nói: Ý chí đủ mạnh có lẽ sẽ có thể, ta cũng có ý nghĩ này, nhưng phải làm sao để tăng ý chí lên. . .
"Đây là một vấn đề khác, trao đổi đồng giá. . ." Thanh niên cầm sách đi về trước, "Nếu như ta học được đồ vật chưa biết, ngươi giúp ta giải đáp. . ."
Hồ Nhân Nông : ". . . "
Hắn chỉ có thể hóa thành thầy giáo bị động. May mắn là tư chất của hắn kinh người, có thể giải đáp một ít nghi vấn trong học tập của người thanh niên này, cũng đã đạt được một ít kiến thức, làm cho hắn hiểu ra nhiều.
Không tới hơn mười ngày, thiếu niên ngốc ôm sách, đi đến chỗ nào cũng đọc được, màn trời chiếu đất, nhưng sau lưng hắn có một lão nhân, tựa như là một thư đồng yên lặng đi theo.
Một người thanh niên điên điên khùng khùng, sau lưng là một lão nhân tóc trắng rất có phong độ của người trí thức, đã dần trở thành một phong cảnh quái dị, hấp dẫn không ít ánh mắt.
"Người kia có phải là Hồ nho sĩ được bảy đạo thánh chỉ mà không tiếp trong truyền thuyết hay không?"
"Không vào triều làm Quốc sư Tể tướng , sao lại đi theo một người thanh niên như thư đồng thế kia?"
"Đại học sĩ Hồ Nhân Nông , cũng là một chuyện tiếu lâm mà thôi. Quốc gia xây dựng long mạch, tiêu phí vô số tâm huyết, nhưng bây giờ lại vứt bỏ không cần. . ." Có học giả hoàn toàn buông bỏ, mở miệng nói trong cơn say.
"Bệnh thần kinh."
"Thư sinh văn nhân, cũng muốn thống trị thiên hạ?"
Một ít hiệp khách ngồi ở tửu lâu trên cao trêu chọc, miệng lớn uống trà uống rượu.
Thanh niên kia bịt tai không nghe, tiếp tục học tập, lão nhân thì tiếp tục đi theo ở sau lưng, không ngừng đặt câu hỏi, sau đó cùng nhau giải đáp. Trôi qua khoảng ba tháng, bọn họ đi qua mấy thành trì, màn trời chiếu đất.
Lại một ngày, Hồ Nhân Nông bỗng nhiên gầm lớn tiếng, mừng đến rơi nước mắt, "Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy. . . Ấn chứng lẫn nhau, cám ơn đạo hữu đã giúp ta hoàn thiện đạo này."
Thanh niên kia dường như vẫn không nghe thấy, tiếp tục học tập, không ngừng vò đầu bứt tóc, từng cọng từng cọng một rụng xuống.
"Ngươi chờ một chút, ngươi theo ta tới, ta cho ngươi ăn uống đàng hoàng, đừng lưu lạc nữa." Cuối cùng Hồ Nhân Nông đã nhận thánh chỉ lần thứ mười ba, nguyện vào kinh làm Tể tướng một nước, hơn nữa còn thông báo cho nho sĩ toàn thiên hạ, sẽ giảng đạo ở kinh thành.
"Những thư sinh nghèo đó, lại muốn văn chua bốc mùi?"
"Ai biết, kệ bọn họ náo nhiệt thôi."
Một ít kiếm khách nghe được câu chuyện, cũng không hề để ý.
Cuối cùng ngày giảng đạo cũng đến, Hồ Nhân Nông nói nhỏ với thiếu niên điên khùng giống như khất cái này: "Đạo hữu, xin hãy nhẫn nại, không nên tùy ý đi loạn."
Hắn dứt lời liền sải bước về phía trước, đi lên đài cao, phía dưới là vô số nho sĩ, văn nhân học tử.
"Nho đạo vì Thần Đạo, mọi người trong Nho môn lấy chúng sinh làm vốn, lấy chức quan tu long mạch." Hồ Nhân Nông mở miệng giảng.
"Hương hỏa hỗn tạp kia, giải quyết như thế nào?"
Có người hỏi.
"Hương hỏa hỗn tạp, thân người không thể nào chứa. . . Nhưng mỗi người tu một vẻ, đây là Thần đạo. Hội tụ ý niệm hỗn tạp vào một thân, tu đạo đạt tới trình độ cao nhất có thể bỏ qua xác người trèo lên thần vị, lấy hạo nhiên chính khí kinh sợ thiên địa, chấn nhiếp quỷ thần. Chúng sinh cung phụng ta, cung phụng thần vị của ta, chỉ cần nghĩ đến ta, niệm tên ta, sẽ được bất tử bất diệt!"
Thế giới yên tĩnh.
"Có tin đồn rằng, Thiên đạo là nơi tự hội hương hỏa của chúng sinh, đạo này. . ." Có đại học giả mở miệng.
"Đạo này, bắt chước thiên đạo, đưa thức hải gửi nhờ hư thiên, dẫn dắt hương hỏa của chúng sinh. . . Là chúng thần dưới trướng Thiên đạo!" Hồ Nhân Nông nói, "Một người tu tiên, chúng sinh tu thần. . . Đây là con đường thành Thần!"
Lời vừa nói ra, dường như cả thiên địa rơi vào yên tĩnh.
"Chỉ là học sĩ Nho môn cũng dám bất kính tiên nhân, đại nghịch bất đạo!" Bên trong tửu lâu cách đó không xa, có một tên kiếm khách đang uống rượu đột nhiên mở hai mắt ra, thân hình thoắt một cái, một đạo kiếm khí kinh thiên động địa phá vỡ tửu lâu, lướt qua nhóm nho sĩ.
"Là Từ Giác Thiển, đệ tử thứ ba của lục địa thần tiên Đoạn Thiên Vũ!"
"Đó là đại cao thủ cảnh giới Đạo Cung!"
Kiếm khí kinh người, mang theo ánh sáng khủng bố, chớp mắt đã tới.
"Cút!" Hồ Nhân Nông quát to một tiếng, để sách xuống bàn. Trên người mặc triều phục của Tể tướng, hai mắt đột nhiên mở ra, một đạo hạo nhiên chính khí xông thẳng lên trời, chấn động trời đất, sau đó đánh bay kiếm khách.
Ngôn xuất pháp tùy. . .
Toàn bộ đại nho trố mắt nghẹn họng, đây chính khí thế mà đạo pháp cổ đại mới có.
Đây mới là đại nho!
Một tiếng quát to, hạo nhiên chính khí, quỷ thần dễ trừ!
Hứa Chỉ mỉm cười, "Để cho kính tượng này học tập ở bên ngoài, cũng nhân tiện dùng kiến thức bản thân trợ giúp Hồ Nhân Nông một chút, làm một ít chuyện tốt. . . Bây giờ là thời điểm thu hồi lại rồi."
Vào lúc này, một bên khác không ngừng đi tới đây.
Manh Muội dẫn theo mấy người đến, trố mắt nghẹn họng.
"Trời ơi, tại sao Hồ Nhân Nông lại biến thành ông lão? Hơn nữa, luồng khí tức này là hệ thống tu luyện gì? Chưa xuất hiện ở đâu. . ." Ánh mắt nàng dần dần sáng lên, tự lẩm bẩm, "Ta không hổ là thầy của Thiên đạo! Cuối cùng lại dạy ra một tiên hiền mở ra một thời đại trước đó chưa từng có!"
Bộp!
Nàng vỗ đầu tiểu hồ ly bên cạnh, "Ngươi nhìn sư huynh ngươi đi, đã dẫn trước một bước mở ra thời đại mới, ngươi còn phải cố gắng nhiều hơn đó. Nếu như ngươi không có phát minh gì, đúng là đã ném đi mặt mũi của ta!"
Vẻ mặt tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn đầy ủy khuất, gãi gãi đầu, "Hình như ngài chưa từng dạy ta cái gì cả, chỉ một mực mang ta chu du khắp nơi, để cho chính ta tự học tập. . . Chẳng lẽ có đạo lý gì ẩn trong đó mà ta chưa lĩnh ngộ. . . " Nàng nắm chặt quả đấm nhỏ, "Đúng vậy. . . Lão sư là Thanh Đằng Địa Mẫu, dẫn dắt từng cái thời đại, nhất định có thâm ý của mình!"
Mà vào lúc này, ánh mắt Medusa dần dần sáng lên, "Thần đạo. . . Cái thế giới võ đạo này khiến ta cảm thấy cao thâm khó lường. Mặc dù Tiên đạo sa sút, nhưng cũng có thể nhìn ra đã từng huy hoàng, mà Thần đạo trước mắt. . ."
"Thú vị. . ."
Ánh mắt nàng không ngừng lưu chuyển, bỗng nhiên sắc mặt đọng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một người thanh niên cầm sách, đang chuẩn bị công thành lui thân, "Nghe nói, Hồ Nhân Nông học tập với một kẻ ngốc mấy tháng, đốn ngộ Thần đạo. . ."
------
Bạn cần đăng nhập để bình luận