Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 702: Sáng Tạo Linh Hồn, Lập Sinh Tử Bộ!

Nguồn gốc của bộ não là gì?
Khởi nguyên thần bí nhất của sinh mệnh là gì?
Linh hồn!
Bộ não hữu cơ thông thường hoặc thậm chí là chip vi tính bằng silicon làm sao có thể sinh ra linh hồn?
Linh hồn là điều cấm kỵ nhất của nguồn gốc sinh mệnh.
Có lẽ, chỉ có Tạo Vật Chủ chân chính mới hiểu được lĩnh vực cấm kỵ này. Hứa Chỉ đến tận bây giờ vẫn không thể nào hiểu được, nhưng như vậy cũng không trở ngại hắn sáng tạo ra linh hồn hoàn toàn mới, sau đó truyền vào thân thể.
"Chân chính Tạo Vật Chủ là sáng tạo linh hồn và cơ thể, đọc được bất kỳ loại mật mã nào... Lượng tri thức cần thiết quá khủng bố, ta còn rất xa mới làm được. Thế nhưng, nếu không sáng tạo trực tiếp ra linh hồn... mà là tư duy chúng sinh thì sao? Dường như ta vừa nghĩ ra một ý tưởng mới."
Hứa Chỉ nhìn quả cầu to lớn, tập hợp của gần sáu mươi vạn rubik máy móc. "Hội tụ tư duy, sản sinh ra một loại sinh vật đặc biệt, sau đó mở trí tuệ, thành yêu, chính là một linh hồn mới tinh..."
Trên thực tế, đây không phải phương pháp sáng tạo linh hồn duy nhất.
Loại thứ nhất là: Đạt đến cấp bốn, tự nhiên mở trí tuệ.
Mà thành yêu cũng tương tự.
Chỉ cần bỏ động vật có bản năng dã thú, thực vật không có tư duy vào không gian có mật độ cao để chúng hấp thu linh khí tinh hoa nhật nguyệt, để chúng thành tinh, khai trí, trở thành yêu loại, trước cấp bốn đã có trí tuệ.
Chỉ là phương pháp "Sáng tạo linh hồn" như vậy không thể thực hiện trên phạm vi lớn, cần tiêu hao quá nhiều năng lượng.
"Thế nhưng tu duy chúng sinh sẽ không có giới hạn... Chỉ cần tổng sản lượng cơ sở sinh vật thật khổng lồ là được. Suy đi nghĩ lại, chiến giáp máy móc Rubik có thể phù hợp hoàn mỹ. Tuy nó chỉ có sáu mươi vạn thành phần, đồng thời phần lớn chỉ có tư duy bản năng dã thú, là Rubik cấp một không có trí khôn... thế nhưng dã thú cũng có thể tỏa ra hương hỏa và tư duy... Tuyệt đối là được!"
Hắn nhìn quả cầu tỏa ra ánh sáng trắng thần bí.
"Trong sáu mươi vạn, có hai vạn Rubik cấp bốn... Chắc hẳn hai vạn này là loại kiệt xuất!"
"Gia tốc!"
Hứa Chỉ hít sâu một hơi: "Chính thức bắt đầu sáng tạo sinh mệnh linh hồn thử nghiệm. Tương tự như Tà Thần, không chỉ có trí tuệ, chúng còn có tính chất pháp tắc mạnh mẽ... Gian khổ, mộng tưởng, không cam lòng, những chấp niệm này sẽ hình thành tính chất. Nếu không thì để các ngươi đi trải nghiệm cuộc đời một lần."
Hứa Chỉ nhắm mắt, lặng lẽ ngồi nhìn quả cầu do sáu trăm nghìn khối rubik tạo thành.
...
...
Ta là ai?
Trong không gian mông mông lung lung, một ý thức đang mơ màng nhìn không gian đen kịt.
Nó dường như có một chút trí nhớ lờ mờ trước kia. Dường như mình đang tu luyện máy móc, sau đó đến cấp bốn... Sau đó không hiểu sao lại biến thành một cái cây?
Chờ chút, cấp bốn là cái gì?
Trong đầu nó không hiểu sao nảy ra một danh từ.
Ào ào ào!
Xung quanh chợt có màu xanh lục, là một khu rừng.
Lúc này, mình đang là một cái cây thẳng tắp, mọc lên rất lớn. Xung quanh có vô số chim muông tới lui. Có con đang gặm nhấm lá cây của mình. Có con chim nhỏ đang đánh nhau chí chóe. Chúng là hàng xóm của mình.
Đó là một con chim nhỏ đáng yêu, đã sinh ra một tổ chút chít đáng yêu, trở thành hàng xóm của mình. Dường như chúng nó có năng lực mạnh mẽ, đang không ngừng tiến hóa. Dần dần, chúng lại có thể nói chuyện, giao lưu với nhau, tình cờ còn nói lời trong tâm với mình.
Mình chỉ có thể lắng nghe.
Ah!
Nội tâm nó lần đầu tiên xuất hiện khát vọng.
Nó khát vọng dường nào mình cũng có thể mở miệng nói chuyện, có thể giao lưu với hàng xóm trên đầu mình. Làm một cái cây trầm mặc là chuyện cô độc cỡ nào!
Có một ngày, con chim nhỏ kia chiến đấu với một con mãnh thú mạnh mẽ, lửa và ánh sáng phụt ra. Con chim nhỏ đẩy lui đối phương, bản thân nó cũng bị thương khắp mình mẩy.
Trước khi chết, con chim nhỏ quay lại tổ chim trên cây, nhìn đám chút chít nhỏ bé của mình, nói:
"Ta sắp chết! Các con của ta không được ai chăm sóc cũng sẽ chết đi. Chắc ngươi sẽ rất cô độc..."
Chết, chết là gì...
Không!
Không được chết! Cũng không muốn sống cô độc!
Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn con chim nhỏ tử vong. Một quãng thời gian sau, đám chim nhỏ chút chút trên tàng cây bị một con dã thú bình thường đi ngang bắt gặp, bị tha đi ăn mắt. Cái cây chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả, không thể bảo vệ hàng xóm của mình.
Không thể làm bất cứ điều gì.
Mình cũng chẳng làm bât cứ điều gì.
Nó bắt đầu sinh ra khát vọng, khát vọng mình có ngày có thể di động, bảo vệ bạn bè mà mình muốn bảo vệ.
Tháng ngày không ngừng trôi. Không biết qua bao nhiêu lâu, bản thân cái cây khô héo. Quá mệt mỏi, nó cuối cùng cũng nghênh đón tử vong. Nó bị một đám sinh vật kỳ quái xách búa tới chém ngã, ném vào lửa thiêu cháy.
"Gỗ cháy rồi, còn rất thơm."
Trước khi chết, cái cây nghe thấy giọng nói cuối cùng.
Lửa thực sự là thứ đáng sợ.
Rầm!
Lại mở mắt lần nữa, nó lại xuất hiện trong một không gian tối tăm.
Thần điện cầu kỳ màu đen, hai bên có những cây trụ có đồ đằng màu đen. Một sinh vật thần bí hình người ngồi ở trên cao vút, được sương mù bao phủ, không thể thấy rõ hình dáng. Phía xa xa là một vòng tròn thần bí, to lớn, đang chậm rãi xoay tròn. Vẻ tráng lệ và hùng vĩ đó phủ kín cả bầu trời, tỏa ra khí tức kinh khủng, giống như đây là căn nguyên của cả thế giới, ẩn chứa toàn bộ quy tắc vô tận của trời đất.
Mà kỳ quái hơn là, trên mặt vòng tròn kia là vô số khối vuông rubik ghép lại, dày lít nhít. Mỗi khối rubik tinh xảo đều có đánh số, dường như mỗi cái đều độc nhất vô nhị.
"Người dưới là người phương nào?"
Sự tồn tại thần bí trên cao cao kia cầm một quyển sách, đang không ngừng lật xem:
"Để ta tra Sinh Tử Bộ một chút. Số hiệu 19476, kiếp đầu tiên là cỏ, kiếp thứ hai là cây cối... Ồ? Vậy mà đã sinh ra đặc tính riêng?"
"Để ta nhìn một chút tên thật Luân Hồi của ngươi."
Sự tồn tại thần bí kia chậm rãi vươn tay, kích thích toàn bộ quả cầu tròn, cuối cùng dừng lại tại một khối rubik đánh số 19476. Dường như trên đó đã sinh ra dấu ấn đặc biệt nào đó.
Cái cây mơ hồ có một cảm giác, khối vuông rubik đang ngủ say trong vô số khối rubik kia mới thực sự là mình, mà mỗi kiếp của mình đều là một giấc chiêm bao...
"Ta, ta là cái gì? Rốt cuộc là cái gì? Kiếp đầu tiên? Kiếp thứ hai? Trước đây ta là một ngọn cỏ?" Nó không nhịn được lớn tiếng hỏi. Bản năng mách bảo nso rằng đây là sự tồn tại thần bí vĩ đại nhất trên thế giới, điều khiển bánh răng vận mệnh, là khởi nguồn của sự sống và hủy diệt.
Ồ?
Sự tồn tại thần bí ngồi trên ghế kia chợt ồ một tiếng.
"Lại còn sinh ra trí tuệ có thể suy nghĩ về sự tồn tại của mình. Quả nhiên mỗi lần luân hồi qua đi, chấp niệm sẽ lại mạnh thêm một phần... Ừ, để ta suy nghĩ xem, cũng có thể có quyền được biết mới được. Hôm khác lại thành lập một cái Tam Sinh Thạch đi, có thể nhìn thấy kiếp trước của mình. Tam sinh tam thế."
"Đã sinh ra tính chất rồi, cuối cùng là đặc tính gì đây? Thôi, qua năm tháng tự nhiên sẽ rõ ràng." Giọng nói kia rất lười biếng, còn đang lẩm bẩm, chợt không nghĩ nữa, đưa qua một chén canh. "Uống đi, có thể quên mọi buồn phiền, mọi yêu hận tình thù của kiếp này, có thể tiêu trừ toàn bộ ký ức, mở mang cuộc sống mới..."
"Vậy mà đã có bản ngã, đời thứ ba hãy đầu thai làm động vật đi."
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận